ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 183

Nhưng sáng ngày hôm sau, vẫn chưa có điện. Chử Duy Nhất rửa mặt

xong, ra cửa mua sữa đậu nành và cơm hấp, khi về nhà thì nhìn thấy xe
Tống Khinh Dương đứng ở đầu đường. Cô chạy chậm trên đường, khi đến
gần, Tống Khinh Dương xuống từ trong xe.

Anh mặc áo sơ mi trắng quần đen, tu thân lại phong độ sáng sủa.

Chử Duy Nhất vì để tránh cho xấu hổ, hỏi “Anh ăn sáng chưa?’’

Tống Khinh Dương nhìn cô một cái, “Chưa.’’

Chử Duy Nhất đem bữa sáng trong tay đưa đến trong tay anh, “Em mua

hơn một phần, anh ăn trước, em về nhà cầm túi.’’

Tống Khinh Dương khẽ mỉm cười.

Chử Duy Nhất rất nhanh đã về, vừa muốn lên xe, lại bị hàng xóm kéo lại.

“Duy Nhất à,''

“Dì à, mọi người có làm sao không?’’

“Không sao cả, cha Tiểu Hổ đánh nhau với bọn họ, vừa nhìn chính là

loại côn đồ giả mạo.’’

“Dì à, tụi dì sẽ tìm thương nghiệp khai phá bàn luận chút chứ?’’

“Có cái gì mà bàn chứ? Dì không muốn cho bọn họ nhà, đất này là do

lão tổ tông truyền, ta không vui, ai cũng đừng nghĩ động vào.’’

Chử Duy Nhất nhăn mày, “Nhưng chiều hướng bây giờ là phát triển,

thành thị đang kiến thiết, về sau ở đây còn sẽ xây đường sắt ngầm, sẽ thuận
lợi rất nhiều.’’

“Chúng ta ở chỗ này đã năm sáu chục năm, bỏ làm sao được? Nếu như

bà nội con còn sống, bà ấy nhất định cũng sẽ không đi đâu.’’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.