ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 201

quen biết, trước đó hai người mỗi người đều đã gặp rất nhiều người, đều
không hài lòng.’’

“Vậy thật đúng là em di truyền bọn họ.’’ Tống Khinh Dương dò xét cô,

“Em gặp bao nhiêu người rồi?’’

Ánh sáng lờ mờ, ánh mắt anh lại nóng rực như vậy.

Bây giờ Chử Duy Nhất đã biết rõ cái gì gọi là mang tảng đá đập vào

chân mình, cô chậm rãi giơ tay phải lên, năm ngón tay mảnh khảnh mở ra.

“Năm?’’ Tống Khinh Dương nhướn mày.

Chử Duy Nhất lại giơ lên hai bên.

Thanh âm Tống Khinh Dương âm u khàn khàn, “Mười người? Hử?’’

Chử Duy Nhất khổ não mà khẽ nhíu mày, “Từ lời định nghĩa trên số học,

lớn hơn mười, không vượt lên trước hai mươi.’’

Tống Khinh Dương hơi híp mắt, “Số học không trả lại cho thầy cô.’’

Mở màn phim, quả nhiên tràn đầy hứng thú nhỏ, tiếng cười trẻ con tràn

đầy khán phòng.

Chử Duy Nhất liếc mắt khe khẽ quét đến chân dài anh đang đưa, người

tựa ở ghế ngồi, thích ý tự tại, hai tròng mắt nhìn màn ảnh, khóe miệng thỉnh
thoảng trượt ra một độ cung.

Chử Duy Nhất hít sâu một hơi, bạn trai của cô thật tốt. Quay đầu lại

chăm chú xem phim, trong lúc bất chợt, tay cô bị cầm lấy, từ từ nắm chặt.
Người ấy từ từ đến gần cô, cô ngửi được hơi thở thuộc về anh.

Trái tim Chử Duy Nhất co lại, giống như thoáng cái bị điện giật. A, bình

tĩnh bình tĩnh. Cô cảm giác được gò má mình nóng hổi, đoán chừng có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.