ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 297

Mong muốn lớn nhất của ba chính là cô hạnh phúc, cho nên, người cô

chọn, ông nhất định sẽ vừa lòng.

Thần kinh Chử Duy Nhất căng ra, cách vài ngày mới biết, vẻ mặt Tang

Lạc nhìn Tống Khinh Dương, muốn nói lại thôi, mắt chứa gợn sóng.

À! Thì ra cô ấy thích Tống Khinh Dương!

Tống Khinh Dương không nói, cô tự nhiên cũng sẽ không hỏi. Đây là tín

nhiệm của hai người. Nếu quả thật có gì đó, thì đã xảy ra từ lúc bọn họ du
học ở Đức rồi.

Cuối tháng tám, cha Chử về. Chử Duy Nhất xin hai tiếng đến trạm xe

đón ông trước giờ. Nửa năm nay Cha Chử vẫn bôn ba bên ngoài, cả người
đen hẳn.

Chử Duy Nhất nhìn ba cô, ê ẩm trong lòng. Sau khi cha mẹ ly hôn, tâm

tư của cha Chử đầu đặt hết vào công việc.

“Ba- “ Cổ họng cô nghẹn ngào.

Cha Chử ôm con gái vào lòng, lòng đầy xúc động, trong lòng chua xót

khôn nguôi. “Con gái của ba càng ngày càng đẹp.’’

Thầy của sở Nghiên cứu nói, “Lão Chử, con gái tới đón ông à, vẫn là con

gái tốt!’’

Cha Chử cười, khóe mắt đọng lại dấu vết của năm tháng.

Hai cha con cô về nhà, trong nhà vắng vẻ. Trước đó vài ngày Chử Duy

Nhất cũng đã tìm người giúp việc đến quét qua.

“Sau khi về đã quen chưa?’’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.