ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 335

“Tống Khinh Dương – “ Cô cúi đầu kêu một tiếng, nhưng có lời đáp.

“Khinh Dương? A lô – Khinh Dương?’’ Chử Duy Nhất khẩn trương

đứng cứng ngắc ở bên này, toàn thân phát lạnh, “Anh nói chuyện đi chứ?’’

Tống Khinh Dương nuốt ực một cái, trên lông mi toàn là nước mưa, tầm

mắt mơ hồ. Anh chạy như bay từ công ty đến đây, mới vừa đến dưới lầu.
Đoạn đường này thật giống như 8 năm dài dằng dặc kia.

Đúng, từ mùa hè năm lớp mười đó, đến mùa hè năm nay, cách lần đầu

tiên anh gặp cô suốt tám năm.

Anh vẫn không quên được, mùa hè năm lớp mười hai đó, anh lấy dũng

khí đi tìm cô, ngay cả lời thoại cũng đã nghĩ xong.’’ Chử Duy Nhất, tôi là
Tống Khinh Dương ban mười tám. Nghe nói cậu viết viết văn rất khá, có
thể mời chỉ bảo nên viết văn như thế nào chút không?’’

Nhưng từ đầu đến cuối anh chẳng có cơ hội.

“Không sao, anh chờ em ở dưới lầu.’’ Tống Khinh Dương cúp điện thoại,

tầm mắt đã rõ ràng hơn. Tự nhiên anh cười một tiếng, lúc nào mình trở nên
lo được lo mất như vậy.

Chử Duy Nhất vội vàng rửa mặt, cầm sữa bò và bánh mì vội vã xuống

lầu. Xe đang đậu ở chỗ đó, cần gạt nước gạt qua gạt lại.

Nước mưa mông lung, đột nhiên Chử Duy Nhất cảm thấy đôi mắt nóng

lên.

Vừa lên xe, cô liền phát hiện, tóc của anh còn dính nước. Cổ họng Chử

Duy Nhất nghẹn lại, “Sao anh lại về?’’

Tống Khinh Dương nhìn điểm tâm trên tay cô, mặt mày dịu dàng, “Anh

bữa sáng trước đi.’’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.