ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 337

“Được, được.’’ Chử Duy Nhất gật đầu liên tục. Cúp điện thoại, cô quay

đầu nhìn Tống Khinh Dương, “Chúng ta trở về thôi.’’

Tống Khinh Dương lẩm bẩm nói nhỏ, “Sở Mặc yêu cầu rất nghiêm khắc

đối với cấp dưới, có một đồng nghiệp tới họp trễ 25 phút, anh ta liền điều
người ta đi.’’

“Anh nói là anh ta sẽ điều em đi?’’ Khóe mắt Chử Duy Nhất giật giật.

“Vậy em nói em có lý do gì có thể ở lại tổ anh ta?’’

Chử Duy Nhất nghiêm túc suy nghĩ mấy giây, “Em có thể làm việc.’’

Tống Khinh Dương mở cửa xe, không muốn trả lời cô.

Thôi, vẫn là về nhà thôi.

Sau khi về, Tống Khinh Dương tắm rồi thay quần áo, chính anh cũng

chẳng có cảm giác gì. Chử Duy Nhất nấu trà gừng cho anh.

“Hai ngày cuối mùa này biến đổi rất lớn, chênh lệch nhiệt độ cao, lúc

này dễ dàng bị cảm nhất.’’ Chử Duy Nhất nói lảm nhảm.

Tống Khinh Dương không biết mùi vị uống canh.

Chử Duy Nhất lại thì thầm, “Đây là do bà em dạy, trước kia em bị cảm

uống cái này khỏe lên rất nhanh. Bà nội em rất lợi hại, khi còn bé Si Thanh
Viễn rơi từ trên cây hàng xóm xuống ngã gãy tay chính là bà nội em nối lại
cho.’’ Cô nhớ được lần đó, Si Thanh Viễn vì bắt ve cho cô, mới gảy cánh
tay.

Cô áy náy làm bài tập cho anh rất lâu.

Tống Khinh Dương im lặng một lát, “Duy Nhất, hôm khác chúng ta cùng

nhau lên núi thăm bà nội đi.’’“Được.’’ Chử Duy Nhất chớp chớp mắt, cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.