ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 48

Sau khi ăn xong, hai người đi thang máy xuống lầu. Lúc vừa mới đi, bốn

năm người, đến lúc xuống một tầng, đột nhiên tràn vào bảy tám người,
thang máy có phần chật chột.

Chử Duy Nhất bị chen lấn lùi về một bước, thân người liền sát vào trên

người Si Thanh Viễn.

Ăn mặc mùa hè vốn mỏng manh, cánh tay anh thật lạnh, Chử Duy Nhất

theo bản năng xê dịch đến bên cạnh. Si Thanh Viễn rất bình tĩnh. Thật vất
vả đến được lầu một, Chử Duy Nhất vội vàng theo sát đoàn người mà bước
ra ngoài.

Màn đêm đã hoàn toàn bao phủ cả tòa thành phố, đèn nê ông đã sáng

phát ra chùm ánh sáng nhiều màu sắc.

Si Thanh Viễn đi đến sau lưng cô, nhìn cô giẫm lên gạch đá trên đất có

thứ tự, giống như là có chứng ép buộc, nhất định phải đi theo quy luật. Chử
Duy Nhất có một số thói quen vẫn không thay đổi.

Đi tới cạnh xe của anh, Si Thanh Viễn lên xe trước, cô đứng ở trước cửa

sổ xe không nhúc nhích, “Ngày hôm nay cám ơn anh.’’

Si Thanh Viễn đặt tay trái ở trước cửa sổ, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích.

“Trên đường cẩn thận.’’

Chử Duy Nhất cười khe khẽ, “Tạm biệt.’’ Cô xoay người chìm vào ở

trong dòng người.

Si Thanh Viễn lớn hơn Chử Duy Nhất hai tuổi, hai người học cùng một

trường sơ trung, học cùng một trường cao trung. Đã từng là quan hệ học
trưởng và học muội, sau đó lại thành kế huynh muội.

Thế sự khó đoán, không gì hơn vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.