ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 74

Lý Mạo vẻ mặt cứng đờ, “Trước đây anh ta từng nói qua chuyện yêu

đương, nữ sinh vì anh ta tự sát.’’

Chử Duy Nhất nghe vậy giật mình, “Cậu nghe được những thứ này từ

đâu? Cậu quen biết anh ta?’’

“Tớ không biết anh ta, nhưng tớ hiểu anh ta.’’ Lý Mạo khẩn trương,

“Cậu sẽ không thích anh ta chứ?’’

Chử Duy Nhất chớp mắt, “Đói bụng rồi, tớ đi làm cơm tối.’’

Một bữa cơm, hai người rầu rĩ ăn, có lẽ là bởi vì đề tài trước đó không

thoải mái. “Mùi vị sườn lợn này rất ngon miệng.’’ Lý Mạo chủ động mở
miệng.

“Tối hôm qua tớ đã bắt đầu ướp tương lên trên rồi.’’

“Tài nấu nương tăng rồi.’’ Lý Mạo vẫn nói ra suy nghĩ của mình, “Tớ

nghe ba tớ nói, dì Nguyễn bệnh rồi, tớ chuẩn bị đi thăm dì ấy, nhưng mà
bây giờ không có thời gian.’’

Thấy cô vẫn không có phản ứng.

“Duy Nhất, cũng đã qua nhiều năm như thế, cậu sao còn không bỏ xuống

được.’’

Chử Duy Nhất để đũa xuống, “Ai bảo cậu đến làm thuyết khách? Tớ

không có không bỏ xuống được.’’

“Nếu như cậu bỏ được, cậu cũng sẽ không nán lại ở đông bắc nhiều năm

như thế, nếu phòng không phá bỏ và dời đi nơi khác, nói không chừng cậu
vẫn chưa trở lại đây.’’ Hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cậu ta làm sao
không hiểu cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.