ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 8

Chử Duy Nhất ngước cổ đứng ở trên con đường trước thư viện cao lớn,

đưa mắt nhìn từng cục gạch từng miếng ngói. Ba năm ở nơi này giống như
một giấc mộng vậy, đã từng qua những ngày từng đen tối.

Phía sau có xe chạy tới, nghe thấy tiếng còi, Chử Duy Nhất tỉnh lại, nắm

ngón tay lạnh lẽo một chút, nhanh chóng nhường đường. Chiếc xe màu đen
có rèm che kia chậm rãi lái vào, Chử Duy Nhất nhìn lướt qua bảng số xe,
biển số xe XD...

Thời gian còn sớm, cô dự định đi xem lầu dạy học. Hành lang thật dài,

những cục gạch mái ngói quen thuộc lại xa lạ, leo đến lầu bốn, gian phòng
học đầu bên tay phải, cao trung một năm cuối, nơi ghi lại ký ức sâu sắc
nhất.

Thời gian biến đổi qua đi, thay đổi rất nhiều thứ.

Đi lên cái sân thượng đó, ở đây từng là nơi bọn họ thường tới trong giờ

nghỉ ngơi. Khi đó không nói lời nào, chỉ là ngẩng đầu nhìn bầu trời chút
thôi trong lòng cũng sẽ thoải mái một ít.

Chử Duy Nhất đứng yên thật lâu. Đến khi Lý hiệu trưởng gọi điện đến

cho cô, “Duy Nhất à, bây giờ cháu ở đâu?’’

“Đỉnh đài lầu lớp mười hai.’’

“ Còn có hơn nửa tiếng thì bắt đầu rồi, cháu bây giờ đến lầu hành tri đi.

Thôi khỏi, đoán chừng em cũng không tìm được, thầy để cho người khác đi
đón cháu.’’

(Lầu hành tri: hành (thi hành) + tri (quản lý). )

“Được ạ.’’ Cúp điện thoại, cô lấy bản thảo diễn thuyết ra, Chử Duy Nhất

là người của điển hình nước đến chân mới nhảy. Từ nhỏ cũng như thế, mỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.