ANH TRAI EM GÁI - Trang 260

trái tim rỉ máu suốt quãng đời hơn hai mươi năm qua. Trong hơn hai mươi
năm ngắn ngủi, nó đã có được mấy ngày hạnh phúc? Ý nghĩ có thể tôi sẽ
vĩnh viễn mất nó khiến tôi phát điên.


“Bệnh viện Tây Nam, nhanh lên!” Đó là câu duy nhất của tôi từ khi nhận
cú điện thoại định mệnh của An An. Tôi ngồi rũ trên ghế, cau mày, suy
nghĩ rất nhiều nhưng đầu óc lại trống rỗng. Tôi cầu mong An An đã nói
quá, hy vọng vết thương của Mai Mai không nghiêm trọng đến thế.


Bức thư của Mai Mai vẫn trong tay. Nhất định nó phải trải qua nhiều
giằng co dữ dội mới viết ra bức thư đó. Thừa nhận mọi tội lỗi của mình, kể
cả tội loạn luân, chắc nó đau đớn lắm; nó còn đau đớn hơn vì không biết
thái độ của tôi thế nào khi biết chân tướng sự việc. Theo như nó nói thì nó
yêu tôi; thông thường đối với một người đang yêu, không gì khủng khiếp
hơn là thói xấu của mình bị phơi bày trước mặt người yêu. Vậy mà Mai
Mai đã tự nói ra tất cả, nó đã tự cứa vào trái tim mình. Trong thư Mai Mai
viết: “em sẽ ra đi”. Ra đi? Nghĩa là gì? Tạm thời hay vĩnh viễn? Nghĩ đến
đó, người tôi lạnh toát. “Nếu Mai Mai có mệnh hệ gì?”, tôi nhìn khuôn mặt
mình trong ô kính, một khuôn mặt xa lạ, hai mắt trũng sâu, tôi không nghĩ
đến cái từ “nếu” nghẹt thở đó. Vào đến bệnh viện, nhìn thấy Mai Mai lúc
sắp được đưa vào phòng phẫu thuật, tôi hiểu mọi hy vọng của tôi là hão
huyền. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy nhiều máu thế. Mai Mai nằm trên băng
ca, mảnh mai như một đứa trẻ, mặt tái nhợt.


Không thấy mẹ, An An nói mẹ bị ngất, đang cấp cứu. An An lao đến ôm
lấy tôi, mắt sưng húp. “Anh, làm thế nào bây giờ, chị…” An An gào khóc,
nhưng không ai nhắc nhở không được làm ồn trong bệnh viện vì nhân viên
phòng cấp cứu đang bận rộn chuẩn bị cho ca mổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.