ÁNH TRĂNG - Trang 172

Tiếng tàu chạy bên trên làm thân thể tôi run lên. Không, có khi chính bản

thân tôi đang run rẩy.

Tôi cảm thấy thanh kim loại lành lạnh trên trán mình.

Vẫn còn hoang mang, tôi nhìn kỹ vật trước mắt.
Trên bàn tay đang duỗi thẳng ra của Konan cầm một vật màu đen. Đầu

hình trụ của vật đó đặt lên trán tôi.

Ngay khi tiếng gầm dần dịu đi, trả chỗ lại cho những âm thanh thường

nhật, Konan vô cảm nói: “Nếu căn thời gian chính xác, âm thanh đó còn có
thể át được tiếng súng đấy.”

Tôi vô thức nuốt khan.
... Không thể nào, quả thực anh ta có hơi điên khùng, nhưng hẳn anh ta

không dám bóp cò đâu. Hành động hù dọa ngu xuẩn này chắc là để dọa cho
tôi sợ.

Đó là những gì tôi nghĩ.

Tuy nhiên tóc tôi lại dựng đứng cả lên. Tim tôi đập nhanh và hơi thở bắt

đầu rối loạn. Hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ logic kia, thân thể của tôi
cứng đến mức không thể cử động được.

“Nào, bỏ ra”.
Tôi dồn tất cả sức lực còn lại vào ngón tay mình.

“Tốt lắm, bé ngoan.”
Tuy nhiên tay tôi dễ dàng bị hất ra. Không may là tôi chẳng còn bao

nhiêu sức lực để chống cự nữa.

Konan dễ dàng cởi hai nút áo trên đồng phục của tôi chỉ bằng một tay và

thò tay còn lại vào túi áo tôi.

Khi rút tay ra thì một mảnh giấy gấp gọn nằm giữa các ngón tay anh ta.
“... Một mẩu giấy ư. Chẳng biết anh sẽ tìm thấy điều gì trong này nhỉ?’
Cho rằng tôi hoàn toàn mất hết ý chí chống cự nên Konan không để súng

lên trán tôi nữa, và mở mẩu giấy ra bằng cả hai tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.