ÁNH TRĂNG - Trang 173

Konan đọc lướt qua tờ giấy với vẻ mặt nghiêm trang.
Anh ta vẫn còn đang ngồi phía trên tôi. Không cách gì di chuyển được

trong lúc anh ta đọc tờ giấy đó, tôi bị buộc phải nhìn lên trần hầm bê tông,
vốn chẳng có gì thú vị.

“Thời gian ơi! Trôi nhanh lên!” Tôi thầm ước.
“Để anh xác nhận điều này... Ai là tác giả của công thức này? ”
Anh ta chĩa tờ giấy ra trước mặt tôi.

“Em không biết”. Tôi lạnh lùng quay mặt đi.
“... Hóa ra trực giác không phản bội anh” Anh ta nói với một giọng chắc

chắn. “Dựa trên phản ứng của em, hẳn em chính là tác giả, đúng không?”

Tôi vẫn yên lặng.

“Ấn tượng đầu tiên của anh là mảnh giấy này rất, thế nào nhỉ, “con trai”,

nên anh mới nghĩ đến khả năng đó! Tuy nhiên những gì viết ở đây không
hề khớp với hình ảnh của anh về em, em biết không? Em và thứ này, hừ...
Mặt em trông như thế nào khi em viết nó ra nhỉ? Ôi, đừng nói với anh rằng
em viết nó với bản mặt trơ trơ cố hữu của mình nha!”

Có lẽ vì đến tận lúc này tôi vẫn giữ gương mặt vô cảm ấy, Konan bất

thình lình ôm bụng và bắt đầu rùng mình đến chảy cả nước mắt. Anh ta
cười khúc khích và run rẩy đến mức giống như một chiếc phi cơ trượt dài
trên đường băng, và rồi…

“HAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA

HAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA
HA!"

Rồi anh ta cười thật to. Chiếc phi cơ cứ thế mà hướng lên bầu trời.
Tiếng cười ha hả của Konan vang khắp đường hầm. Tiếng cười đổ ập

xuống tôi không một chút xót thương. Tôi đã có thể trải nghiệm cảm giác bị
làm nhục trước cả đám đông.

“... Ahaha, thôi nào, chết mất! Chết cười mất thôi! Ahaha, lâu lắm mới

được cười thế này... Anh nghĩ có lẽ phải mất một thời gian anh mới thôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.