ÁNH TRĂNG - Trang 24

Tuy nhiên, tôi lại càng ngạc nhiên hơn trước sự bình tĩnh của Tsukimori.
Cũng vào lúc ấy, tôi nhớ lại mình đã từng hỏi Usami tại sao các bạn nữ

đều gọi tên Tsukimori với kính ngữ “-san”. Câu trả lời: “Youko-san có thể
bằng tuổi tụi mình, nhưng không phải vẻ ngoài và cách xử sự của cậu ấy rất
chững chạc sao? Vậy nên không biết từ khi nào có người gọi cậu ấy là
“Youko-san”, và sau đó ai cũng gọi theo như thế.”

Quả thật là vậy. Giờ tôi còn không chắc ai mới là mẹ, ai mới là con.
“… Tớ thấy thương Youko-san quá.”
Nhìn sang, tôi thấy mắt Usami ươn ướt. Không chỉ tỏ ra địa vị của một

“cô em gái", trên thực tế Usami cũng có một người anh trai.

“Cậu đúng là dễ mềm lòng, phải không?” Nói rồi tôi đưa ra một chiếc

khăn tay.

“Cậu nhìn cách cậu ấy tỏ ra bình tĩnh dù thực ra rất buồn xem! Nếu là tớ,

tớ sẽ không kềm lại được…”

Giật lấy chiếc khăn trong tay tôi, Usami vội lau nước mắt. Tất nhiên, nếu

đổi lại là Usami, cô ấy sẽ khóc cho khuê khỏa mới thôi.

Nhưng tôi khó mà thấy cảm thông để đồng ý rằng Tsukimori đang buồn

vì cái chết của bố mình.

Nếu quả như tôi đoán và Tsukimori thực sự muốn bố mình chết… thì

hiện giờ cô ta mừng còn không hết, vì đám tang này chẳng khác nào dịp ăn
mừng kế hoạch giết người đã thành công.

Thời gian trôi đi, chỗ ngồi trong hội trường kín dần và khắp nơi đều thấy

màu áo đen tang tóc.

Tôi có thể nghe thấy những tiếng thì thầm rất nhỏ vì tôn trọng không khí

trang nghiêm của buổi lễ. Để giết thời gian và tìm thêm thông tin, tôi quyết
định dõi theo những cuộc nói chuyện đó.

Tôi chú ý lắng nghe hai phụ nữ đang trò chuyện khe khẽ ở hàng phía

trước. Ước gì tôi có thể ghi hết những lời đó lại!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.