ÁNH TRĂNG - Trang 64

Usami liền dùng biện pháp mạnh: giơ điện thoại ra trước mặt tôi định

chụp. Tôi liền quay sang phía khác.

“Aaah! Sao cậu lại quay lưng rồi!”

“Quán chúng tôi cấm chụp ảnh. Nếu quý khách không thực hiện đúng

quy định, tôi rất tiếc sẽ phải mời quý khách ra ngoài,” thấy tôi giải thích
máy móc, Usami dẩu miệng ra vẻ không phục, lẩm bẩm “Keo kiệt!” rồi
nhét điện thoại vào cặp.

Không nhịn được, bất giác tôi bật cười.
“Đừng giận, Usami. Tuy không thể để cậu chụp ảnh, tớ đãi cậu luôn món

tráng miệng xem như bồi thường ha.”

Vẻ mặt cáu kỉnh kia đã khiến tôi động lòng và muốn chiều cô nàng một

chút. Cứ xem như chiến lược “đánh rồi cho kẹo” đi.

“… một sôcôla đá và bánh tạc nhân xoài.”
“Đã rõ,” tôi trả lời với nụ cười “tuyệt” nhất của mình rồi bước vào bếp

để gọi món.

Tôi không thể giữ vẻ lạnh lùng âu cũng là chuyện dễ hiểu. Phản ứng

thẳng thắn của Usami dường như là một liệu pháp giảm stress với tôi —
hẳn là vì cơ hội thư giãn trong cuộc sống hằng ngày của tôi đã bị một ai đó
cướp mất.

“Trông cậu thiệt giống một thằng nhóc đùa với món đồ chơi nó thích

nhất.”

Lấy tay chống cằm trên quầy, Mirai-san cười trêu tôi.

“Nói người ta là món đồ chơi thì quá đáng lắm đấy!” Tôi trả lời trong lúc

sửa lại đống hóa đơn sau khi dặn lại các món khách gọi cho Saruwatari-san.

Tất nhiên, trực giác sắc bén của Mirai-san đã nhận ra tôi có tình cảm với

Usami. Dù sao tôi cũng không định giấu diếm.

“Nhưng tôi nghĩ nếu có một vật cưng như cô ấy thì tốt quá.”

Trong đầu tôi đang tưởng tượng một chú khỉ con đang cố gặm quả xoài

lớn ngang mình nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.