ÁNH TRĂNG - Trang 66

Mấy lời gắt gỏng của tôi khiến Mirai-san chau mày.
“Cậu cũng vậy, Tsukimori. Đừng dùng thái độ vô trách nhiệm ấy để xui

khiến người khác. Nhận xét tùy tiện vừa rồi, bất kể có là với tớ hay Usami,
đều là khiếm nhã.”

Tôi nhận ra mình đang bực. Không giận, mà chỉ bực bội. Chẳng hừng

hực như lửa, nhưng cũng có chút cảm giác “than cháy âm ỉ”.

“Cậu nói đúng, Nonomiya-kun. Mình không nên nói thế. Xin lỗi cậu.”
Tsukimori thẳng thắn nhận sai và cúi đầu xin lỗi.

“Ờ, xin lỗi nhé. Tôi không nghĩ cậu lại xem chuyện này nghiêm trọng

như vậy.” Mirai-san lúng túng gãi gãi đầu, học theo Tsukimori.

“…không, tôi mới phải xin lỗi. Chỉ là tôi không quen với đề tài dạng

này.”

Tỏ ra một chút hối hận là điều tốt nhất tôi có thể làm để giấu đi sự bực

mình.

Không tiếp tục được câu chuyện, giữa chúng tôi là một khoảng lặng.
Thế rồi Mirai-san mất hứng và đi vào trong bếp, kiếm đối tượng để xả

cơn bực dọc: “Saruwatarii!!”

Tsukimori, tuy nhiên, đã quay lưng lại với tôi và đứng yên một chỗ —

thái độ không dứt khoát này hoàn toàn tương phản với hình tượng tôi có
với cô ta.

Phần mình, tôi vẫn thấy khó chịu, cảm nhận một dư vị đắng trên đầu lưỡi

dù câu chuyện đã chấm dứt.

Không phải tôi giận vì tự thừa nhận tình cảm với Usami như lời Mirai-

san.

Thực ra, một phần trong tôi không thích bị người khác nhúng mũi vào

chuyện tình cảm. Tuy nhiên, tình huống dạng này rất thường thấy, và tôi đã
có thể lảng tránh hoặc ứng khẩu với lời của người khác, không ngần ngại
giấu đi cảm xúc thực của mình như mọi khi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.