ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 102

“Đừng đi, đừng đi có được không?”

“Em không muốn xa anh.”

Yêu nhiều hơn một chút thì sẽ thấp hèn như vậy. Hướng Viễn nghĩ, cô

và cô gái sắc mặt tái xanh bên kia cánh cửa phòng có gì khác nhau? Màn
đêm lành lạnh như vậy cũng tốt, sự xúc động và mù quáng trước đó cũng
dần lạnh theo tay chân cô. Hướng Viễn bước từng bước xuống lầu, lúc quay
người đi, cô thoáng nghe thấy tiếng khóc sau cánh cửa phòng.

Kỳ thực, cô và Diệp Linh vẫn khác nhau, vì ít ra, cô không cần phải

khóc lóc như thế.

Hướng Viễn về phòng, với tay tắt ngọn đèn nhỏ đầu giường, mọi thứ

thoáng chốc chìm trong bóng tối. Cô nhớ lại sau tiếng khóc của Diệp Linh,
hình như cô đã nhìn thấy cuối hành lang cách đó hơn mười mét, cửa phòng
chú Diệp và vợ cũng hé mở rồi lặng lẽ khép lại.

Có phải ngoài Diệp Quân ra, mỗi người trong ngôi nhà này đều không

thể chợp mắt? Hướng Viễn nhắm mắt lại, chiếc giường mềm mại xa lạ, như
thể phía dưới có một đôi tay đang kéo cô xuống. Từ trước tới giờ chưa có ai
nói với cô rằng buổi đêm ở thành phố còn đen tối hơn cả đường đêm khi đi
trong núi, Cô nhớ đến ánh trăng phản chiếu xuống mặt suối và cả chàng
thiếu niên ôm gối ngắm trăng với cô. Khi ấy anh bảo: “Chúng ta sẽ mãi mãi
không có xa nhau”. Nhưng “mãi mãi” là gì chứ? Những người đang sống ai
có tư cách nói mãi mãi? Cho dù muốn hay không, chẳng ai có thể hứa hẹn
“mãi mãi” không xa nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.