ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 113

có điều tôi không thích. Cô phải biết là, phụ nữ quá sáng suốt thì không
phải là phụ nữ ».

Xe ông ta lao vút đi, gò má Hướng Viễn bỗng tê buốt. Cô lặng lẽ quay

về, Diệp Quân đang đứng ở gara xe gần đó nhìn cô.

« Em không thích ông ta ». Một câu nói vô duyên vô cớ của cậu nhó đã

làm Hướng Viễn bật cười. Nụ cười của cô có phần khiến Diệp Quân bực
bội, cậu lại cao giọng nhắc lại: « Em không thích ông ta! »

Hướng Viễn gõ ngón tay lên trán cậu: « Em là cậu bé ngốc! »

Bước vào nhà, Hướng Viễn và Diệp Quân cùng lên phòng thăm bà

Diệp. Bà đang ngồi dựa vào giường, tóc buông xõa, gương mặt thanh tú
được chăm sóc kỹ càng nay nhuốm vẻ mệt mỏi. Dạ dày của bà không tốt,
mười mấy năm gần đây đã chịu bao đau đớn. Bà vừa húp được một chút
cháo, không ngủ được nên Hướng Viễn ngồi nói chuyện với bà.

Bà Diệp hỏi: « Hôm nay có ai đến thế? » Hướng Viễn kể lại cho bà

nghe. Nghe xong, bà cười bảo: « Nếu Khiên Trạch có ở đây thì cả nhà đầy
đủ hết. Có một dạo cũng không gọi điện về, không biết nó ở bên kia có ổn
không? »

Hướng Viễn vỗ vào tay bà, trả lời: « Dì yên tâm, bây giờ chắc cậu ấy

đang bận rộn thi cử. Cậu ấy cũng chẳng phải người không biết tự chăm sóc
bản thân. Nghe cậu ấy bảo, ăn chán thức ăn tây còn biết tự tay nấu vài món,
cậu bạn Hàn Quốc ở chung nhà con khen ngon nữa. »

Bà Diệp phì cười: « Thằng bé Khiên Trạch này, đến đâu cũng biết chăm

sóc người khác. Nó còn nói gì với cháu không? »

Hướng Viễn bèn kể lại cho bà nghe những chuyện thú vị mà Khiên

Trạch đã nói cho cô biết. Đang kể, nghe thấy phía sau có động tĩnh, cô quay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.