ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 119

Hướng Viễn biết Diệp Quân từ nhỏ đã không thích nghe ai khen cậu

xinh đẹp. Lúc còn ở thôn Lý, có người khen cậu điềm tĩnh xinh đẹp như
một cô gái, cậu nghe xong cứ rầu rầu không vui những cũng chỉ bất mãn
trong lòng. Không ngờ bây giờ lớn thêm vài tuổi, lại càng để tâm đến vấn
đề này hơn. Có lẽ mười bốn, mười năm tuổi là lứa tuổi nhạy cảm nhất của
con trai chăng?

Cô lắc đầu, xỉa ngón tay vào khóe mắt đỏ hoe của cậu, « Có đáng

không? »

Cậu quay mặt đi nói: « Dù gì em cũng không hối hận. »

« Hối hận hay không là một chuyện, ý chị là có đáng để ra tay hay

không? Nắm đấm của em làm bằng thép à? Đánh người ta rồi em không có
tội sao? »

Diệp Quân không nén nổi, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Hướng Viễn bất

lực nhìn xung quanh, đã có người tò mò nhìn về phía hai người. Cô hạ
giọng trách móc: « Khóc cái gì mà khóc, còn nói không giống con gái à?
Con trai có đứa nào giống em không? » Cô vừa nói vừa kéo cậu đi về phía
gốc cây ít người qua lại, sau đó thở dài rồi cùng cậu ngồi xuống một tảng
đá lớn trên thảm cỏ.

Diệp Quân vừa khóc vừa lén nhìn vào gương mặt lạnh lùng của Hướng

Viễn: « Chị thấy phiền em lắm phải không, chị Hướng Viễn? »

« Em còn vô dụng thế nữa thì chị thấy phiền thật đấy. Nam tử hán đại

trượng phu rơi máu không rơi lệ. Khóc thì giải quyết được vấn đề gì? »

« Vậy từ nay về sau em không khóc nữa được không? Mãi mãi, không

vao giờ khóc nữa. »

Hướng Viễn cười khổ: « Đừng nói sau này, bây giờ ngưng khóc đã rồi

hãy nói. Chính em đánh người ta còn khóc cái gì chứ? »

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.