ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 120

Diệp Quân nhỏ giọng phàn nàn: « Đau thật đấy! » Một ta cậu ôm lấy vết

thương trên mặt, tay kia xắn ống quần lên, trên đùi bầm xanh một khoảng.

« Bây giờ biết đau rồi hả? Ban nãy chẳng phải kim cương không sợ

hỏng hay sao? Xem dáng vẻ của em bây giờ, cho dù chị có đưa em ra khỏi
chỗ cô giáo đi nữa thì về nhà biết ăn nói thế nào đây? Bố em và dì nữa,
không mắng em mới lạ! ». Hướng Viễn than vãn.

Lúc này Diệp Quân mới ngưng khóc, những giọt nước mắt mặn chát rơi

vào vết thương trên gò má, cảm giác đau nhói xen lẫn khổ sở.

Cậu nói: « Bố và dì sẽ không mắng em đâu. »

« Thế còn bảo chị đến trường đưa em về. Thấy chị rảnh rỗi quá phải

không? » Hướng Viễn nhớ đến bản báo cáo mới viết môt nửa, tức đến nỗi
muốn đấm cho cậu nhóc môt phát.

« Em… em không muốn làm phiền họ. » Có lẽ lúc nói chuyện đã làm

động vết thương bên mép nên gương mặt Diệp Quân càng nói càng ậm ừ
không õ.

Hướng Viễn ngẩn ra, bực bội trên gương mặt biến mất, dịu giọng nói: «

Diệp Quân, nói thật đi, người nhà họ Diệp có đối tốt với em không? »

« Tốt, rất tốt », cậu lập tức đáp. Sợ Hướng Viễn không tin nên bổ sung:

»Thật đó, họ đối xử với em rất tốt. Bố bận như thế nhưng ông chỉ mong
mọi thứ tốt nhất cho em. Dì cũng vậy, sức khỏe tuy không tốt nhưng vẫn rất
quan tâm đến em. Anh cả thì càng không cần nhắc. Cả nhà họ đều là người
tốt. »

« Cả nhà họ? » Hướng Viễn lặp lại như có vẻ sy nghĩ lung lắm.

Diệp Quân có phần ủ rũ: « Chị Hướng Viễn, em đã cố gắng hết sức làm

một đứa trẻ ngoan, không thêm phiền hà cho ai vì họ đã đủ mệt mỏi lắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.