ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 122

cả một đứa trẻ đang lớn cũng thấy, chỉ có anh, chỉ có anh là vẫn giả vờ như
không biết gì.

« Chị giận à? », Diệp Quân kéo kéo tay áo cô, có vẻ bất an. « Em chỉ

tiện miệng nói bừa thôi. »

« Đừng nói về chị nữa, nói về em đi. Diệp Quân, em có thích Diệp Linh

không? »

« Em… em chỉ thấy chị ấy rất đáng thương. »

« Đáng thương? Đáng thương vì ăn no mặc ấm quá? »

« Chị Hướng Viễn, em thấy hai năm nay chị ấy càng lúc càng kỳ quặc

nhưng em không biết tại sao. Giống như… giống như bị ốm, em không nói
về sức khỏe… »

Hướng Viễn hiểu ý Diệp Quân. Ấn tượng mà Diệp Linh để lại cho

người khác chỉ là một cô gái quá nhạy cảm mong manh nhưng theo bà Diệp
thì mối quan hệ giao tiếp bên ngoài của Diệp Linh càng lúc càng ít, gần như
bằng không vậy. Hình như cô chẳng có chút hứng thú gì với mọi chuyện, cả
ngày lúc nào cũng thấy buồn ngủ và mệt mỏi nhưng buổi tối lại không ngủ
được. Ăn gì cũng thấy nhạt nhẽo vô vị, cũng chẳng còn muốn đi học. Vợ
chồng Diệp Bỉnh Lâm đã đưa cô đi khám rất nhiều nơi, ngoài bệnh thiếu
máu ra cũng chẳng còn bệnh tật gì khác nhưng người cô cứ gầy đi từng
ngày. Hướng Viễn thấy căn nguyên bệnh của Diệp Linh tuyệt đối không
phải ở thân thể mà là ở tâm lý, thậm chí, có thể nói là ở đầu óc. Nhưng cô
không thể nói ra, có thể vợ chồng Diệp Bỉnh Lâm nhìn rõ vấn đề của con
gái hơn ai hết, chỉ có điều họ không muốn chấp nhận, cũng không muốn
thừa nhận. Mấy năm nay, việc làm ăn của Diệp Bỉnh Lâm ngày càng thành
công. Diệp gia dù ở đâu cũng được quan tâm chú ý nhưng họ có thể có một
đứa con gái bện tật nhưng không thể có một người bệnh có vấn đề « về mặt
ấy ».

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.