ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 13

không bình tĩnh như thế, trong núi vào ban đêm, ngoài mấy con gà rừng
thỉnh thoảng nhảy vọt ra từ lùm cây còn có một số thú hoang nhỏ hung dữ
nữa. Nếu những thứ này vẫn chưa thấm vào đâu thì ma rừng mà người già
vẫn thường kể lại cũng đủ khiến hai đứa trẻ tầm mười tuổi này tim đập
chân run.

Vòng hết con dốc phía trước, thấp thoáng có hai đốm lửa lập lòe trong

bóng đêm. Ở một nơi đồng không mông quạnh thưa người thế này, ánh lửa
đó còn quái dị và âm u hơn bất kỳ bóng tối nào. Tay Khiên Trạch lạnh ngắt,
hai bàn tay họ nắm chặt lấy nhau, ẩm ướt và trơn tuột, không biết là mồ hôi
của ai toát ra.

“Hướng Viễn, đó là gì thế?”, giọng anh như tiếng thì thào bên tai.

Hướng Viễn lắc đầu.

“Vậy chúng ta mau đi đi.” Lần này đến lượt Khiên Trạch kéo mạnh

Hướng Viễn đi về phía trước. Hướng Viễn gỡ tay Khiên Trạch ra. Cô không
giống anh, mỗi lần Khiên Trạch gặp phải những vấn đề không thể đối diện
được, anh thường thích đi vòng để tránh còn Hướng Viễn lại thích đón đầu
để xem cho rõ, cho dù cô cũng sợ hãi nhưng so với nỗi lo lắng hoài nghi
khi chưa biết đầu đuôi sự thể, cô càng muốn có một đáp án và kết quả rõ
ràng hơn. Thế nên cô bất chấp sự ngăn cản của Khiên Trạch, cẩn thận lần
mò để bước đến đó. Sau khi đi được vài bước, cô nghe thấy tiếng bước
chân vội vã bám theo của Khiên Trạch.

Đến khi hai đốm lửa đó hiện ra trước mắt, hai người đã nhìn rõ cảnh vật

xung quanh: thì ra đó chẳng phải là ma trơi mà là có người dựng một gian
thờ ngay dưới gốc đại thụ, đặt một bức tượng Quan Âm ở đó. Ánh lửa chưa
được dập tắt ấy chẳng qua chỉ là ánh nến đang cháy leo lét trước gian thờ
mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.