ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 161

Thế nên Hướng Viễn đã nói với Diệp Bỉnh Lâm: “Chú Diệp, cháu xin

lỗi. Cháu định tìm công việc ở bên ngoài.”

“Nói bậy!”, Diệp Bỉnh Lâm lên tiếng. “Bỏ công việc hiện đang có mà đi

tìm việc khác là do cháu xem thường Giang Nguyên hay là bất mãn với chú
Diệp?”

Hướng Viễn cười đáp: “Nói thực lòng, có chú Diệp ở đây, cháu vào

Giang Nguyên sẽ được hưởng bóng mát, đó là chuyện cháu vẫn hằng mơ
ước. có điều cháu chỉ sợ quá an nhàn nên muốn nhân lúc còn trẻ, tranh thủ
lăn lộn ngoài xã hội, sau này nếu đụng tường rồi không chừng phải muối
mặt van xin chú sắp xếp cho cháu một nơi ổn định nữa cơ.”

Diệp Bỉnh Lâm cũng sáng suốt đoán được ý của Hướng Viễn. Cô tuy

còn trẻ nhưng là một cô gái thông minh hơn người, nếu đã nói những lời
này thì ắt hẳn trong lòng đã hạ quyết tâm, một người như cô, dù cho phải
lăn lộn bên ngoài cũng không bị thua thiệt được, ông cũng không có gì phải
lo lắng, chỉ có điều cảm thấy tiếc nuối thôi. Ông thở dài: “Cháu nói cũng
đúng, nhân lúc còn trẻ mà phấn đấu cũng tốt. nếu chú Diệp còn ngăn cản
thì xem như không hiểu biết rồi, có điều chú đã già, cũng không biết Khiên
Trạch có tài làm ăn không…”

Hướng Viễn hiểu ý: “Chú Diệp còn trẻ mà, có ba Diệp Khiên Trạch

cũng không bằng được chú nhưng nếu có một ngày cần đến cháu thì cho dù
là lau bàn quét nhà cho chú, chỉ cần một câu nói, chảu chẳng có lý gì không
quay lại đây.”

“Con bé này đúng là giỏi nói thật”, Diệp Bỉnh Lâm cười rồi thân thiện

vỗ vai Hướng Viễn. “Nếu đã nghĩ xong rồi thì đi đi, có cần chú giới thiệu
vài công ty của mấy người bạn không?”

“Lúc cần thiết cháu nhất định sẽ mở lời với chú.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.