ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 163

Cậu gọi đến mức Hướng Viễn thấy phiền muộn bực dọc đành phải dừng

bước ở bậc thang cuối cùng rồi nói: “Có phiền không hả? Có thấy phiền
không?”

Diệp Quân không ngờ Hướng Viễn dừng lại bất ngờ như vậy nên suýt

nữa đâm sầm vào người cô. Bỗng dưng cậu nghe thấy Hướng Viễn hạ
giọng nói một câu: “Tôi không phải chị cậu!”

Cậu đờ đẫn một lúc rồi cười với vẻ hoang mang như muốn chứng minh

cô đang nói đùa với mình như ngày trước, thế nhưng đến ánh mắt của cô
cũng trở nên xa lạ. Diệp Quân không biết phải nói gì, một tay bám vào
tường, ngơ ngẩn miết hoa văn trên giấy dán tường, ánh mắt như một chú
chó con bị lạc đường.

“Lại sắp sửa rơi nước mắt rồi à? Khóc đi, khóc đi. Cậu là đồ kém cỏi,

lớn thế rồi mà chẳng chút tiến bộ”, Hướng Viễn tránh ánh mắt của cậu,
cười mỉa mai.

Không ngờ cậu vẫn nín nhịn, rướn cổ lên nói: “Ai nói em khóc? Em đã

nói với chị em sẽ không khóc nữa mà.”

“Những lời tôi nói với cậu quan trọng thế à? Diệp Quân, kỳ thực tôi

chẳng phải là gì của cậu cả nên cậu không cần phải…”

“Chị không phai người khác.”

Hướng Viễn nghẹn lời trong sự khẳng định chắc như đinh đóng cột của

Diệp Quân rồi cười khổ.

Diệp Quân không biết phải nói thế nào. Cậu đang tìm cho mình một lý

do để thuyết phục bản thân. “Chị Hướng Viễn, em biết tâm trạng chị không
vui. Chị nổi giận với em mà thấy nhẹ nhõm hơn cũng được, không sao cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.