ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 162

Diệp Quân đang đứng đợi bên ngoài, thấy Hướng Viễn ra khỏi văn

phòng của Diệp Bỉnh Lâm liền đuổi theo hỏi: “Chị Hướng Viễn, khi nào
chị dọn đến đây?”

Đây là lần đầu tiên Hướng Viễn gặp riêng Diệp Quân sau khi từ quê lên.

Cô cố kiềm chế cảm giác lạ thường đang dội lên trong lòng, hỏi ngắn gọn:
“Dọn? Ai nói chị dọn đến đây?”

“Chị đi làm ở công ty bố em, bố không sắp xếp ký túc cho chị ở à? Dì

đã nói chị sẽ dọn đến đây.”

“Em cám ơn dì hộ chị nhé”, Hướng Viễn nói, “nhưng chắc chị sẽ không

làm việc ở Giang Nguyên.”

“Tại sao?”, Diệp Quân vừa kinh ngạc vừa thất vọng hỏi.

Hướng Viễn đi xuống lầu: “Chẳng tại sao cả.”

Cô quay người đi rất kịp lúc nên Diệp Quân không phát hiện ra nét hận

thù thoáng lướt qua trong mắt cô. Trên đường về, Hướng Viễn đã nhắc đi
nhắc lại với bản thân rằng, Diệp Quân là một cậu bé ngoan, cho dù những
lời Hướng Dao nói hôm ấy là thật đi chăng nữa thì lúc ấy cậu còn là một
đứa trẻ, thế nhưng cô chẳng thể thuyết phục được mình. Nếu không phải vì
trò đùa các của chúng thì có lẽ người hôm nay ở bên cô cười đùa vui vẻ sẽ
là Hướng Dĩ – em trai ruột của cô.

Diệp Quân không chịu buông tha, theo cô xuống lầu: “Đừng tưởng em

không biết nhé. Là vì anh trai em, chị giận anh ấy nên giận luôn cả nhà em
đúng không?”

“Không có chuyện đó đâu”, cô vẫn không quay đầu lại.

“Chị Hướng Viễn, chị đi đâu thế? Chị Hướng Viễn, chị khoan đi đã…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.