ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 200

“Chú… chú thấy hay là chú về trước, lúc này mà anh ấy tỉnh dậy thấy

chú chắc không phải là chuyện tốt. Khiên Trạch, xin lỗi, vất vả cho cháu
rồi”, ông ta khẽ vỗ lên vai Khiên Trạch. Hướng Viễn khi ấy đang cầm hai
cốc trà nóng bước đến, nhìn thấy rõ sự căm ghét cố gắng kiềm chế trong
mắt Diệp Khiên Trạch.

Diệp Bỉnh Văn đi qua Hướng Viễn như không nhìn thấy cô nhưng

không biết ông ta nghĩ gì liền quay lại, nghiêng người thì thầm bên tai cô:
“Trong lòng vui lắm hả? Đây chẳng phải là cơ hội mà cô vẫn chờ đợi bấy
lâu đó sao?”.

“Nhờ phúc của chú.”

Hướng Viễn ngồi xuống giữa Diệp Khiên Trạch và Diệp Quân, đưa hai

cốc trà nóng cho hai anh em. Diệp Quân lặng thinh đón lấy, ôm chiếc cốc
dùng một lần bằng cả hai tay, nôn nóng muốn hít hà hơi ấm của nó.

Diệp Khiên Trạch nói: “Cám ơn cậu, Hướng Viễn”.

Hướng Viễn quay lại nhìn anh, hơi nóng của cốc trà khiến người gần

ngay trong gang tấc ấy cũng có vẻ mơ hồ như sương khói, rồi nói: “Cảm ơn
tôi để làm gì? Trà do trợ lý Lý mua mà. Chú ấy bảo tôi nói với cậu, chú
phải quay về trước để xử lý một số chuyện. Lần này chú Diệp bệnh, các cậu
đều vất vả”.

Diệp Khiên Trạch như không nghe thấy: “Thật đấy, Hướng Viễn, cũng

may có cậu ở đó. Không biết tại sao mà cậu luôn xuất hiện vào lúc tôi thê
thảm nhất?”.

“Vậy á?” Hướng Viễn dựa mạnh vào lưng ghế tựa nói: “Cậu nói xem

đây là may mắn hay là bất hạnh của tôi?”.

“Ít nhất có người bạn như cậu là phúc phận tôi tu được. Không rõ vì sao

mỗi lần cậu đến, tôi thấy yên ổn hơn nhiều. Lần này nếu bố tôi vượt qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.