ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 204

Hướng Viễn hỏi cậu: “Nếu em chỉ có một bình nước thì em sẽ làm gì?”.

Diệp Quân hoang mang: “Cái gì mà làm gì? Đương nhiên em sẽ cho chị

rồi”.

Cậu thấy Hướng Viễn lườm mình thì cười nói: “Sao vậy? Trắc nghiệm

tâm lý mới à? Em cứ tưởng chỉ có bọn con gái lớp em thì mới thích trò này
chứ?”.

“Ai thèm chơi với tên nhóc vô duyên như em”.

Ba ngày sau, Diệp Bỉnh Lâm tỉnh lại sau cơn hôn mê, một tuần sau đầu

óc đã hồi phục nhưng tay chân vẫn không thể nhúc nhích. Hướng Viễn tan
sở về ghé thăm, ông vất vả lắm mới tìm thấy cô bằng ánh mắt, tốn bao
nhiêu công sức mới nói được một câu: “Hướng Viễn, về giúp chú”.

Hướng Viễn đến Vĩnh Khải xin từ chức, Thẩm Cư An nói: “Thú vị nhỉ,

tuần trước tôi mới thằng chức cho cô, tuần sau cô đã xin từ chức, cũng xem
như đã mở ra một tiền lệ. Thôi được, không làm đồng nghiệp được thì
không chừng có thể là đối thủ.”

Hướng Viễn cảm kích anh đã không làm khó cô, còn về câu nói đùa của

anh, cô cũng chỉ cười mà cho qua bởi Vĩnh Khải là công ty lớn khởi nghiệp
từ kinh doanh địa ốc, Giang Nguyên lại kinh doanh về vật liệu xây dựng,
chẳng ai đụng chạm đến ai.

Diệp gia là một dòng nước đục, Hướng Viễn tuy nhìn ra nhưng cô nợ

Diệp Bỉnh Lâm. Lúc đầu đã nói, chỉ cần ông cần, một câu thôi, cô sẽ quay
về. Món nợ tình này sớm muộn gì cũng phải trả, cô chỉ không ngờ ngày ấy
đến nhanh như vậy. Cô không ưa thích những người cứu rỗi thế giới
khuyên Diệp Khiên Trạch phải tự lượng sức mình mà giải quyết mọi việc,
bảo vệ mình rồi mới có tư cách chăm sóc người khác. Nhưng thế sự luôn
thích trêu ngươi, một người biết rõ cách bảo vệ bản thân như cô, vậy mà cứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.