ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 205

cứu hoả hết lần này đến lần khác thì người nói không muốn làm hại kẻ khác
như anh, thật sự sẽ được như ý nguyện chứ? Cô không thể biết.

Có một quãng thời gian, Diệp Quân luôn nghĩ cách để đeo bám truy hỏi

Hướng Viễn một vấn đề: cái gì mà chiếc bình của vua Solomon? Hướng
Viễn lúc đầu chỉ ậm ừ cho qua, nói rằng: “Muốn biết à? Lên thư việc mà
đọc. Ừ, trong thư việc của Đại học Công an chắc cũng có sách thần thoại
ngụ ngôn mà”.

Ai ngờ cậu lại phản bác: “Em đọc sách rồi nhưng em vẫn muốn hỏi ý

chị và anh em vẫn hay nhắc đến cơ”.

Hướng Viễn thấy phát phiền vì cậu cứ lảm nhảm mãi bên tay hết lần này

đến lần khác, nên nói: “Chuyện nào tôi cũng phải báo cáo hết với cậu hả?”.

Diệp Quân lại ủ rũ không vui suốt một thời gian dài vì câu nói này. Sau

khi cậu thi đỗ vào Đại học Công an của tỉnh một cách thuận lợi thì đã
chuyển vào ở trong trường. Trường thực hiện quản lý hoá quân sự, nghiêm
khắc đến nỗi thời gian hoạt động tự do còn ít hơn cả lúc học trung học.
Mấy tuần liền cậu không liên lạc với Hướng Viễn, lại phát hiện ra chỉ có
mình tự chuốc phiền toái vì cô vẫn bận rộn với công việc mà không để ý gì.
Có lần cậu mượn cớ đến công ty Giang Nguyên chơi, “nhân tiện” đến văn
phòng của Hướng Viễn, thấy cô đang vùi đầu trước máy tính thì hậm hực
nói: “Hơn tháng chưa gặp chị, sao việc đổ lên đầu chị không giảm bớt chút
nào thế?”.

Hướng Viễn thờ ơ đáp: “Một tháng? Lâu thế cơ à?”

Diệp Quân chỉ còn nước từ bỏ suy nghĩ mà mình cậu biết, không ngừng

cựa quậy người trên chiếc ghế xoay đối diện bàn cô: “Bí mật, nói em nghe
khó thế cơ à?”.

Hướng Viễn nghĩ rất lâu mới ý thức được cậu đang ám chỉ điều gì. Thực

ra cái gọi là “chiếc bình quý của vua Solomon” không thể gọi là bí mật. Lý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.