ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 203

“Lý do?”, Hướng Viễn nghiến răng thốt ra hai chữ.

“Tôi không muốn làm tổn thương bất kỳ ai.”.

Giọng anh nói vẫn lạnh nhạt ngắn gọn như con người anh, rất dễ khiến

Hướng Viễn nghĩ đến ánh trăng toả nơi đồng không mông quạnh, ánh sáng
lẻ loi nhưng lương thiện và buồn bã.

“Cậu có biết tôi nghĩ thế nào không?” Cô lấy cốc trà nãy giờ vẫn chưa

uống trong tay anh, đặt lên tay vịn giữa hai người rồi nói: “Nếu chỉ có một
cốc nước này thì cậu sẽ uống một mình, đúng chứ? Còn nếu có một thùng
nước thì cậu mới không ngần ngại chia cho những người cậu cho là quan
trọng với mình. Đương nhiên, nếu cậu có cả một con song, lại càng có thể
giúp đỡ mọi người. Nhưng Khiên Trạch này, cho dù có nhiều hơn một cốc
nếu cậu không uống giọt nào thì có thể giải cơn khát cho bao nhiêu người?
Dì của cậu, … bố cậu, A Linh, thậm chí cả ông chú kia của cậu. Họ đã
uống hết phần mình, sau đó đòi chia đến chút ít phần của cậu, cuối cùng
người chết khát cũng phải chết khát”.

Diệp Khiên Trạch chậm rãi nghiêng đổ cốc trà xuống nền đất nói: “Cậu

muốn tôi giữ khư khư cốc này trước mặt những người tôi yêu? Thế thì tôi
không làm được, chi bằng cùng chết khát với nhau.”

Hướng Viễn nhìn cốc thoáng đã chảy cạn: “Thì ra tôi không hiểu tình

yêu”.

Giường bệnh của Diệp Bỉnh Lâm được bác sỹ, y tá đẩy ra ngoài. Đợi

Diệp Quân đi mua nước về, Diệp Khiên Trạch mới bảo họ về nghỉ ngơi,
còn mình ở lại trông nom ông bố vẫn chưa tỉnh.

Tài xế đã đợi ngoài cửa, Diệp Quân thấy Hướng Viễn cứ cầm cốc nước

cậu mua về mà không chịu uống, không kìm được đã hỏi: “Sao thế, chị
Hướng Viễn, chị không muốn uống à?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.