ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 208

Diệp Quân đứng dậy, hai tay ghì vào mép bàn Hướng Viễn, hỏi: “Chị

chính là chiếc bình trong câu chuyện đó còn anh trai chính là người nhặt
được chiếc bình, đúng không?”.

“Em cũng là ngốc kinh khủng. Truyện mà cũng xem là thật à? Đi đi”,

Hướng Viễn vội vàng xua tay với cậu.

“Nhưng tại sao chiếc bình ấy phải là anh trai nhặt được?”, bị cô dùng

bút kí tên gõ vào đau cả tay nhưng cậu vẫn không chịu buông tha.

Hướng Viễn nửa đùa nửa thật nói: “Vì lúc chị còn nhỏ, chắc khoảng

mười tuổi, có lần suýt chết đuối được anh trai em vớt lên”.

“Em không tin!”, Diệp Quân cắt ngang câu nói thoái thác cũ rich của

cô: “Ai chẳng biết chị bơi giỏi không ai bằng. Anh của em là con vịt cạn,
chị cứu anh ấy thì có.”

“Chưa nghe nói “người bơi giỏi hay chết đuối” à? Nói thật là lần ấy chị

bị chuột rút… Thế nào, vẫn không tin? Bó tay thôi, lúc ấy em vẫn còn đeo
sau lưng mẹ, muốn em làm chứng cũng không được.”

Vừa nói xong, chuông điện thoại đã reo vang, Hướng Viễn nghe nói rồi

cười nói: “Vẫn ở đây”. Ừ mấy tiếng rồi đặt điện thoại xuống nói: “Anh em
gọi đến tìm đấy. Lâu lắm mới thấy em đến công ty một lần, nghe nói cũng
hơn nửa tháng rồi cũng chưa về nhà ăn cơm, trong trường vui thế cơ à?”.

“Chị Hướng Viễn, nói thật đi, câu chuyện ấy…”

Hướng Viễn “xuý” một tiếng: “Vẫn chưa chịu thôi hả?”.

Thấy cô sầm mặt xuống thì cậu cũng không dám đeo bám nữa, chỉ nói

thêm một câu: “Em cảm thấy thứ trong chiếc bình ấy rất đáng thương. Nó
đã bị giam giữ dưới đầm nước lâu như thế, nhất định là rất muốn ra ngoài
nhưng cái người nhặt được nó chỉ nghĩ đến việc chiếc bình có thể giúp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.