đâu lại có thể thắng được đơn đặt hàng cho nửa năm sau cũng không biết
chừng. »
Diệp Bỉnh Văn không cười nữa. Ông ta là một người đàn ông rất đẹp
trai nhưng trái tim đã phủ đầy rêu xanh ưa mát ghét nắng. Cảnh hỗn loạn
trong đêm sinh nhật thoáng lướt qua mắt nhưng ông ta vẫn cố kiềm chế.
« Tốt thôi, chi bằng tôi đưa cô tấm vé đó. Để xem cô có thể mang về
cho ông anh đáng thương đang nằm trên giường bệnh của tôi những gì? »
Hướng Viễn vui vẻ nhận lấy: « Nếu Giám đốc Diệp đã sắp xếp như thế
thì tôi cung kính chi bằng tuân mệnh. »
Diệp Bỉnh Văn trầm tư quan sát cô rất lâu rồi từ tốn mở ngăn kéo hộc
bàn, lấy ra tấm vé tham gia, chậm rãi đẩy đến trước mặt cô.
« Tóm lại cô muốn gì? » Lần đầu tiên ông ta lộ vẻ ngờ vực với cô gái trẻ
tuổi này.
Hướng Viễn cẩn thận lật xem tờ vé ấy, thuận miệng hỏi lại một câu: «
Giám đốc Diệp nghĩ sao? »
Diệp Bỉnh Văn nhìn theo cô, khẽ bổ sung thêm: « Đi Vân Nam, có thể.
Có điều tôi phải nhắc nhở cô rằng, trước khi người tiền nhiệm của cô từ
chức, phí công tác năm nay của khu Tây Nam chỉ còn bốn nghìn tệ. Chúc
hành trình đi về phía Nam của cô vui vẻ. »
Hôm ấy, sau khi rời khỏi văn phòng của Diệp Bỉnh Văn, Hướng Viễn đi
thẳng tới Phòng Tài vụ lấy không sót một xu phí công tác của cô. Nghe nói
phải đi công tác, cô bé tiếp tân đã quen việc hỏi cô có cần đặt vé máy bay
không khiến cô như thể nghe được một câu chuyện tiếu lâm tuyệt diệu.
Cuối cùng vé đã được đặt, tàu nhanh giá vé rẻ nhất, cũng may vẫn còn ghế
cứng.