ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 221

« Cái cậu này…! »

Không biết vì sao, vẻ khiển trách bất lực của Diệp Khiên Trạch khiến

Hướng Viễn cảm thấy một thoáng vui trong lòng, rõ ràng hơn cả là niềm
vui khi cô nhìn thấy tiền.

« Nếu cậu đã biết thế thì không cần nói nhiều nữa. Khiên Trạch, tôi rất

cảm kích ý tốt của cậu. »

« Tôi đến không phải để nghe cậu cảm ơn. Hội nghị ở Côn Minh lần

này quy cách cao, những người đi đều có chức vụ, đám người ấy tôi biết,
muốn tiếp cận họ không phải là dễ, không có tiền càng khó làm gì được.
Tôi… lo cho cậu. »

Hướng Viễn cúi đầu uống một ngụm nước rồi mỉm cười: « Sao tôi lại

dùng chiếc cốc này nhỉ? »

« A Quân giờ có hay đến đây không? » Anh nói rồi bổ sung thêm một

câu: « Nó bây giờ ngoài bệnh viện thăm bố ra thì cũng ít về nhà lắm. nhưng
cũng phải, gia đình tôi bây giờ đã thành ra thế này, không muốn về cũng là
bình thường. »

« Nó còn trẻ con mà, không suy nghĩ nhiều như cậu đâu. »

« Trẻ con à? Chúng ta mỗi năm đều thêm một tuổi, nó cũng trưởng

thành rồi, nói chuyện với tôi cũng ra vẻ người lớn lắm… A Quân, nó may
mắn hơn tôi, cũng hiểu rõ bản thân hơn tôi. »

Hướng Viễn liếc nhìn anh một cái, cười đẩy anh ra ngoài: « Về đi, đừng

nhắc chuyện tôi đang già nữa. »

Anh cố chấp không để cô tiễn, hai người chào tạm biệt ở cửa, Hướng

Viễn đóng cửa lại rồi lặng lẽ cầm chiếc cốc đứng dưới ánh đèn. Mấy giây
sau, cô khẽ khàng mở cửa, như cảm nhận được động tĩnh của cô, Diệp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.