ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 238

Âu Dương nghiêng người nhìn cô, tỏ vẻ rất ngạc nhiên khi cô đã hoàn

thành nhiệm vụ mà vẫn chưa rời đi. Nhưng sự ngạc nhiên của ông được
khống chế rất tốt, chỉ hơi nhíu mày, nhìn cô với vẻ khó hiểu.

Hướng Viễn biết thân phận và phép xã giao của Âu Dương không cho

phép ông nặng lời với một cô gái trẻ tuổi. Ông đang chờ cô biết khó mà tự
động rút lui nhưng cô tỏ vẻ như không nhìn thấy sự cự tuyệt không nói ra
lời đó, vẫn mỉm cười, giữ một vẻ mặt điềm tỉnh đối diện với vị lãnh đạo
cao nhất của tập đoàn Trung Kiến.

Sự kinh ngạc của Âu Dương Khải Minh càng tăng thêm vài phần ngờ

vực. Ông không rõ vì sao cô nhân viên phụ vụ này lại đưa ra một yêu cầu
như thế. Chàng trai trẻ bên cạnh ông cúi đầu chỉnh sửa những nếp gợn nhỏ
trên tấm khăn trải bàn ăn, hoàn toàn không có phản ứng. Cuối cùng Âu
Dương phu nhân lên tiếng hoà hoãn: “Cô bé cũng chưa ăn à? Dù sao trưa
nay cũng là dạng tự phục vụ, ngồi đâu cũng được, ngồi xuống nhanh đi”.

“Cảm ơn Âu Dương phu nhân.” Hướng Viễn thuận thế ngồi xuống cạnh

bà, sau đó lập tức đứng dậy chuẩn bị hai bộ đồ dùng bàn ăn cho vợ chồng
Âu Dương.

“Mùa đông ở Côn Minh lại chẳng có vẻ gì giống mùa đông cả”, Âu

Dương phu nhân nói với chồng.

Âu Dương Khải Minh uống một ngụm trà phục vụ vừa mang đến rồi

nói: “Bốn mùa vẫn khác nhau rõ”.

Họ nói chuyện phiếm với nhau như không có sự tồn tại của Hướng

Viễn, chàng trai trẻ kia xem ra cũng là người kiệm lời, từ đầu đến cuối rất
hiếm khi lên tiếng. Anh ta đứng dậy lấy thức ăn cho lãnh đạo, Hướng Viễn
một mình ngồi cạnh vợ chồng Âu Dương, xem ra cũng rất an phận ngoan
ngoãn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.