ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 252

chưa thu dọn xong thì đèn ngoài lối đi đã sáng, cô nghe thấy tiếng giày
bước lên những tờ giấy. Cô biết đó là anh.

“Hướng Viễn, không sao chứ?”

Hướng Viễn vẫn giữ tư thế quỳ, ngẩng lên nhìn Diệp Khiên Trạch:

“Không sao, không trúng thầu có phải là lần đầu đâu, chỉ tiếc những tờ giấy
này”.

Diệp Khiên Trạch tiến lên vài bước trên đám giấy đó, âm thanh lạo xạo

khiến anh cảm thấy có phần khó đặt chân xuống. Anh nửa quỳ, nhìn thẳng
vào mắt Hướng Viễn nói: “Tôi và bố đều biết cậu đã làm rất nhiều, không
trúng thầu không phải do của cậu”. Anh nhún vai nói tiếp: “Đối với Giang
Nguyên hiện nay thà được xếp hạng tư trong mười bảy nhà máy lớn trong
nước đã là khó khăn lắm rồi”.

Hướng Viễn cười cười, nói: “Nói thực là, nếu không trúng thầu thì hạng

tư hay hạng cuối cũng chẳng khác gì nhau”.

Tay cô vẫn không ngừng thu dọn, Diệp Khiên Trạch cầm mấy tờ giấy cô

đã sắp xếp lại, nói: “Quỳ mỏi thật!”. Anh ngồi luôn xuống đám giấy rồi chỉ
chỉ vào vị trí cạnh mình.

Hướng Viễn thẳng người lên, nghiêng đầu nhìn đi nơi khác, cười phá

lên.

“Ngồi với tôi đi”, anh nói.

“Ngồi thì đau lưng”.

Diệp Khiên Trạch tóm lấy tay cô kéo xuống: “Ngồi đi”.

“Được, được, được!” Cô làm ra vẻ đầu hàng, vội rút tay ra khỏi tay anh.

Cảm giác mình là một người xui xẻo lại thêm phần xấu hổ thật đúng là khó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.