ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 262

cơn sóng tình ban nãy đang dồn dập xô đến bị chặn lại đột ngột. Cô là chị
Hướng Viễn của cậu, sao cậu lại dám?

Cậu rụt tay lại như bị bỏng, quay người đi nhưng làm sao đây? Cậu

không thốt nỗi lời xin lỗi, cũng không muốn nhận lỗi, chỉ biết chầm chậm
lùi lại chiếc ghế phía sau. Chiếc ghế tựa đã ở bên cậu suốt cả buổi chiều
cho cậu một điểm dựa. Trong lòng cậu bỗng dưng dấy lên một nỗi lo sợ rất
lớn, cậu đã làm một việc như vậy, có lẽ từ nay về sau cô sẽ không còn đếm
xỉa gì đến cậu nữa. Ý nghĩ này khiến dạ dày cậu bắt đầu quặn thắt.

Hướng Viễn nhúc nhích cánh tay đau nhức vì bị cậu kéo để quay người

lại, cười nói: “Sau này không cho phép em làm chuyện không phân biệt lớn
bé này nữa. Chị có phải cô hoa khôi cảnh sát đó đâu, tay già chân già,
không chơi đùa với em nổi. Thật là, ra tay cũng không biết thương xót, còn
ngẩn ra đó làm gì? Kéo hộc tủ ra có rượu thuốc giảm đau đó. Ban ngày mới
gặp chuyện xui xẻo, buổi tối lại bị em vờn cho một mẻ, ngày mai chị có đi
làm nỗi không đây?”

Diệp Quân chạy như bay đến mở hộc tủ, tìm bình rượu thuốc. Hướng

Viễn sắn tay áo, lúc cậu nhóc bị kích động thì đúng là không biết nặng nhẹ
gì, chỗ bị tay cậu nắm đã sưng cả lên.

Diệp Quân không hiểu tại sao Hướng Viễn vần còn cười được. Cậu khẽ

khàng, e dè bôi thuốc cho cô, càng nghĩ càng thấy hổ thẹn không biết chui
vào đâu. Hướng Viễn ngoài mặt tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra nhưng
trong lòng lại chẳng biết đang nghĩ gì nữa.

“Chị Hướng Viễn, em như thế… Chị có giận rồi bỏ mặc em không?”

Hướng Viễn chăm chú nhìn Diệp Quân, dưới hàng lông mi dài của cậu

là sự hối hận, tự trách mình và cả nỗi buồn rầu không nói được. Một chàng
trai như cậu, giống như một chú chim bồ câu trắng muốt, sạch sẽ, hiền lành,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.