ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 261

cứ. Thế nhưng khi đã cầm máy ảnh trong tay, eo cô nằm gọn dưới bàn tay
cậu, lưng cô đập mạnh vào ngực cậu, đỉnh đầu cô chạm vào cằm cậu thì
cậu bổng cảm thấy, tấm ảnh kia có là gì đâu.

Hướng Viễn khẽ ho một tiếng, cười bảo: “Làm gì thế, chơi trò gì đây?

Buông tay ra, ngốc…”. Cô vỗ vỗ vào tay cậu, hơi cựa quậy eo, đột nhiên
thấy ngượng ngùng, giọng nói cũng không còn thân thiện thoải mái được
nữa: “Không nghe thấy à? Buông ra, làm gì thế, không nghe lời là chị giận
đấy!”.

Vòng tay ấy hơi nhúc nhích nhưng lại thu chặt theo hướng ngược lại,

chiếc cằm trên đầu cô đang dịu dàng dụi dụi vào mái tóc. Hướng Viễn đột
ngột cứng người lại, bỗng dưng có một ảo giác, vòm ngực vững chắc đang
tỳ vào sau lưng cô không phải là Diệp Quân mà thuộc về một người đàn
ông xa lạ bởi Diệp Quân sẽ không cãi lời cô, càng không dám có hành động
như thế này. Ý nghĩ này khiến cô cảm thấy chưa bao giờ bàng hoàng như
bây giờ, cô đứng sững lại không vật lộn thoát ra nữa, chân phải mang giày
cao gót đột ngột đá vào ống quyển của cậu.

Chẳng ngờ Diệp Quân lại tránh được. Cơ thể cậu vận sức, cả người cô

cũng bị ép quay lại. Cuối cùng mặt đối mặt, cô nhìn thấy đôi mắt rất đẹp
của cậu ở một khoảng cách quá gần, phủ lên một lớp sương mù mơ màng,
gương mặt tuấn tú còn đỏ bừng hơn khi cậu lo cướp lấy máy ảnh.

“Em cũng sẽ giận nữa”, cậu áp vào cô lảm nhảm.

Không được hoảng, lúc này cô tuyệt đối không được hoảng hốt. “Chơi

đủ rồi chứ?”, Hướng Viễn mím môi cười nhìn cậu, hai tay lặng lẽ gỡ từng
ngón tay đang đặt trên người cô, một ngón, hai ngón, ba ngón…

Một khắc trước, Diệp Quân còn mơ màng, chìm đắm trong ý nghĩ duy

nhất: trọn đời này kiếp này cũng không bao giờ buông tay! Thế nhưng sau
khi cậu nhìn thẳng vào đôi mắt cô và cả nụ cười bình thản kia, bao nhiêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.