ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 288

Vẻ ngập ngừng của bác sĩ thường là điềm báo trước không lành. Diệp

Khiên Trạch tái mặt, đi theo bác sĩ vài bước rồi quay lại nhìn Hướng Viễn.
Hướng Viễn cảm nhận được vẻ bất an của anh, để ý thấy bác sĩ không nói
gì, cũng theo vào văn phòng.

Sau khi mời hai người họ ngồi xuống, bác sĩ lấy ra một túi tư liệu, rút

một tờ báo kết quả trong đó ra rồi đẩy đến trước mặt họ: “Chúng tôi xác
nhận mẹ kế của anh đã bị mắc bệnh ung thư đường ruột giai đoạn cuối”.

Kết quả này tồi tệ vượt ngoài dự đoán của Hướng Viễn. Thấy Diệp

Khiên Trạch không chút phản ứng, biết rõ là tàn nhẫn, song cô vẫn hỏi thay
anh: “Bác sĩ, có cách nào cứu bà ấy không?”.

“Tình hình thế này thì chúng tôi khuyên bệnh nhân nên hoá trị nhưng

quá trình hoá trị cho bệnh ung thư ruột rất vất vả”.

“Chắc chắn được mấy phần?”.

“Theo y học thì không thể nói chắc được mấy phần. Chúng tôi thấy nói

theo cách khoa học hơn là duy trì thời gian sống cho bệnh nhân sau khi hoá
trị thì đúng hơn”.

“Nếu kết quả hoá trị tốt thì bà ấy còn được bao nhiêu thời gian?”

“Nếu nhìn theo hướng lạc quan, nhiều thì năm năm, ít thì một năm, phụ

thuộc vào tình trạng sức khoẻ của bệnh nhân.”

Những lời cần nói đều đã nói, Diệp Khiên Trạch cúi đầu ngồi bên

Hướng Viễn nãy giờ đã đầm đìa nước mắt.

Hướng Viễn cảm ơn bác sĩ, cầm kết quả kiểm tra của bà Diệp, bước lại

gần Diệp Khiên Trạch, hạ giọng: “Khiên Trạch, ta đi thôi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.