ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 287

lên với hai người đang say xưa chiến đấu: “Đánh đi, đánh đi, để cả bệnh
viện này đến xem. Tốt nhất là đến biểu diễn trước phòng Chủ tịch Diệp ấy,
để chú ấy phán xem hai người ai ghê gớm hơn ai!”.

Lúc này, Hướng Viễn đã gần như không giữ nổi bà Diệp thân người đã

mềm oặt đổ xuống, hai người đàn ông như choàng tỉnh, vội nhào đến đỡ.
Diệp Bỉnh Văn trước kia luôn tỏ ra dữ tợn như muốn cắn người đã nhanh
tay hơn, bà Diệp ngã vào cánh tay ông ta, môi mấp máy run run như muốn
nói gì đó song lại không thốt nên lời.

“Cô nói gì, cô muốn nói gì?” Sự cao ngạo và mạnh mẽ của Diệp Bỉnh

Văn dường như bốc hơi, giờ chỉ như một đứa trẻ yếu đuối đang cầu khẩn
kỳ tích.

Bà Diệp cố hết sức mới thốt ra được một chữ, Diệp Bỉnh Văn nín thở,

song chỉ nghe bà nói: “Cút!”.

Trong một thoáng, chẳng ai lên tiếng, trong ánh mắt đờ đẫn của bà Diệp

chỉ là sự cầu xin. Diệp Bỉnh Văn sực tỉnh, chà lên mặt mình thật mạnh,
Hướng Viễn thấy trong mắt ông ta đỏ ngầu: “Cút à? Được, tôi cút”.

Gọi cấp cứu trong bệnh viện dù sao cũng dễ dàng. Diệp Bỉnh Văn đi rồi,

Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch không giám chậm trễ bèn theo đến phòng
cấp cứu, sau đó là vô số lần xét nghiệm. Hướng Viễn cũng không biết thời
gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng có người mặc áo blouse trắng dáng vẻ
như bác sĩ bước đến trước mặt họ.

“Vị nào là người thân của bệnh nhân?”

“Tôi, tôi là con trai bà ấy. Bác sĩ, mẹ kế của tôi mấy hôm trước có đến

kiểm tra, hôm nay đến để lấy kết quả, rồi xét nghiệm lại…”

“Tôi biết, mời anh đến văn phòng tôi một lúc được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.