ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 291

Diệp Khiên Trạch vùi mặt vào hai bàn tay, bàn tay của Hướng Viễn bị

anh nắm chặt cũng chạm vào da thịt ướt lạnh. “Tôi cũng không biết. Hướng
Viễn, tôi không biết phải làm sao, tôi thấy mọi thứ xung quanh như sụp đổ
cả.”

“Vẫn không định nói tôi biết sự thật à? ’ Cô nhận thấy người Diệp

Khiên Trạch khẽ run rẩy nhưng anh vẫn lặng thinh.

Hướng Viễn nhìn về phía trước rồi khẽ nói như đang nói với chính

mình: “Người cưỡng hiếp bà Diệp năm đó chắc là ông ta rồi”. Thậm chí cô
còn không dò hỏi, mà nói như đang thuật lại một sự thật mà anh chẳng cách
nào thốt ra. “Ông ta” là ai chắc mọi người đã biết rõ trong bụng.

Cuối cùng, anh đã cởi bỏ lốt đà điểu vô tích sự mà cô khinh thường

nhất, hơi ngẩng đầu lên, bang hoàng nhìn cô.

“Có gì đáng kinh ngạc đâu? Đây cũng chẳng phải là câu đố khó giải cho

lắm. Do tôi tự giải ra, không tính cậu nói cho người ngoài biết, yên tâm đi”.

Sự bình tĩnh của Hướng Viễn khiến cho Diệp Khiên Trạch thấy bí mật

mình khổ sở che giấu bấy lâu lại bị bóc trần một cách thê thảm.

“Nhưng chuyện dì ấy bị… Cậu nghe ở đâu thế?”

“Bí mật là gì? Chỉ cần một người khác biết thì không còn là bí mật nữa.

CỬ sổ chỉ hé mở nhưng thật ra gió đã tràn ngập căn phòng. Cậu cho là chỉ
mình cậu biết nhưng kỳ thực rất nhiều người đều ngỡ rằng chỉ mình họ biết.
Tôi chi không hiểu tại sao dì ấy lại có thể đối diện với loại biến thái như thế
bao năm mà vẫn tỏ ra yên lành lặng lẽ?”

Diệp Khiên Trạch tuy vẫn tỏ ra khó mở miệng, song đã không còn định

giấy giếm Hướng Viễn nữa. Anh như đang nhớ lại một cơn ác mộng sau
khi nghe Hướng Viễn nói những gì cô biết. “Thực ra chuyện xảy ra như thế
nào thì tôi cũng không còn rõ lắm, chỉ biết là bị mấy tên cặn bã… Khi ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.