ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 292

bố tôi còn ở Vụ Nguyên. Thời còn học cấp ba, ông và dì đã tâm đầu ý hợp,
chỉ có điều ông về nông thôn, còn dì thì không. Về sau bố cưới mẹ tôi, sinh
ra tôi và A Quân, những chuyện này cậu đã biết rồi. Lúc đó việc trở về
thành phố thăm người thân đã thoải mái hơn nhiều. Lúc ông về thăm người
nhà đã biết việc này, ông thấy do mình không có ở bên cạnh dì nên mới xảy
ra việc đó.

Sau khi quay về, ông bèn thử nói đến chuyện quay về thành phố với mẹ,

chẳng ngờ mẹ không nói năng gì mà chấp nhận ngay, còn chủ động đề nghị
li hôn. Thế là bố tôi đã cưới dì. Nhưng tôi đoán ông không hề biết Diệp
Bỉnh Văn là một tên trong đám khốn nạn đó. Tôi cũng chỉ mới biết rõ từ cái
lần Diệp Bỉnh Văn dùng con dấu riêng của bố để rút năm mươi vạn…”

“Dì của cậu lấy trộm con dấu của chú Diệp vì muốn bịt mồm Diệp Bỉnh

Văn ư?”, Hướng Viễn hỏi.

Diệp Khiên Trạch lắc đầu: “Tôi không biết. Dì không nói gì cả, cũng

không nói Diệp Bỉnh Lâm dọa dẫm gì bà. Dì nói với tôi rằng, từ sau khi dì
gả cho bố tôi, dì chỉ muốn sống yên bình nên mới từ bỏ việc truy tố Diệp
Bỉnh Văn và mấy tên khác nhưng dì cũng bắt Diệp Bỉnh Lâm thề rằng từ
nay về sau không được nhắc đến việc đó nữa, xem như chưa bao giờ có gì
xảy ra”.

“Có thể sao?” Hướng Viễn cười khổ, thế nhưng tự lừa mình lừa người

có lẽ sẽ thấy khá hơn. “Vậy Diệp Bỉnh Lâm nhắc lại chuyện cũ là vì cái gì,
tiền hay là người?”

Diệp Khiên Trạch lại lắc đầu: “Ngoài ông ta ra thì chẳng ai biết. Nhưng

ông ta nói về dì là ông ta bất mãn với cách bố tôi cứ nhốt Diệp Linh ở nhà
suốt ngày, che giấu bệnh tình của nó. Ông ta nghĩ rằng A Linh phải được
điều trị đàng hoàng. A Linh… A Linh có khả năng là con gái ông ta”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.