ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 297

Cô nói: “Khiên Trạch, tôi không phải thần thánh.”

Cô sợ không kéo nổi anh, mà còn khiến mình chìm xuống theo.

Hội nghị bàn về việc xây dựng khu nghỉ mát suối nước nóng vốn được

lên lịch vào ngày hôm sau đã không thể diễn ra như đúng hẹn, thư ký của
Diệp Khiên Trạch nói anh có việc không đến công ty được. Vào làm việc
hơn một tiếng đồng hồ, Diệp Bỉnh Văn mới đeo kính râm, sắc mặt nặng nề
u ám bước vào văn phòng, đến những người thân của ông ta cũng không
dám gõ cửa phòng để tránh bị liên lụy.

Hướng Viễn lại đến rất sớm, hai người phụ trách đội bảo vệ vừa pha cho

mình một cốc trà sớm, còn đang trò chuyện tin tức hôm qua đã thấy cô bất
ngờ xuất hiện trước cửa văn phòng họ. Khác với những vị quản lý khác
trong trung tâm quyền lực của Giang Nguyên, Hướng Viễn bình thường
không cỏ ra hống hách, nhìn thì không nhảm hiểm như Diệp Bỉnh Văn,
cũng không tỏ ra lịch sự xa cách như Diệp Khiên Trạch, thậm chí cũng
không tỏ ra nghiêm túc như phó tổng Lý, phần lớn cô đều mỉm cười với
mọi người, hiểu chuyện hơn ai hết. Nhưng những người hiểu cô trong
Giang Nguyên đều vô thức thấy e sợ cô. Người càng không dễ nổi giận,
không mấy khi gậy phiền hà thì càng dễ khiến người ta hoảng sợ khi đứng
trước mặt, đặc biệt khi Hướng Viễn lại là người có tác phong “nói một là
một, hai là hai” nổi tiếng.

“Chào đội trưởng Dương, đội trưởng Ngô”.

Lúc Hướng Viễn gõ cửa phòng bảo vệ rồi bước vào trong, đội

trưởngDương và đội trưởng Ngô đều vội vả đứng dậy: “Trưởng phòng
Hướng”.

Bình thường cô chưa khi nào đến văn phòng đội bảo vệ, không có

chuyện gì thì nhất quyết không lui tới nên hai người đội trưởng một chính,
một phó đều cảm thấy có phần bất an.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.