ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 355

Đằng Vân cười với Đằng Tuấn, bảo: “Ngồi xuống đi đã, có gì lát sau

nói”.

Đằng Tuấn gật đầu ngồi xuống cạnh Hướng Dao. Thấy anh mình cũng ở

đây thì trong lòng cậu xem như cũng đỡ thấp thỏm hẳn, còn về nét lo lắng
trên gương mặt Đằng Vân lúc quay đi thì cậu không hề hay biết.

Hướng Dao và Diệp Quân cùng ngồi ở bàn chính dành cho họ hàng, bạn

bè thân thiết. Người nhà Hướng Viễn nay chỉ còn lại một mình Hướng Dao.
Người nhà họ Diệp cũng không nhiều hơn là bao, bà Diệp không thể ra
khỏi bệnh viện, Diệp Linh cũng không đến, Diệp Bỉnh Văn và mấy người
bạn kinh doanh ngồi cùng một bàn, trò chuyện rất rôm rả, không vội đến
ngồi ngay. Một chiếc bàn lớn như thế chỉ có mấy bà cô của Diệp Quân và
vợ chồng chú hai Lý từ Vụ Nguyên đến đây tham gia ngày vui.

Trước đó, Hướng Dao chưa nghe nói vợ chồng chú hai Lý cũng đến nên

khi nhìn thấy người hàng xóm quen thuộc ở quê nhà, lại là người từng
chăm sóc mình thì vui mừng không tả xiết: “Chú hai, thím hai, sao chú
thím đến đây được?”

Chú hai Lý nở nụ cười tươi như hoa: “Hôm qua đã đến rồi, trước đó

mấy tuần chị cháu đã gọi điện cho chú, còn gửi lộ phí về nữa. Hướng Viễn
cưới chồng, chú thím có ở xa mấy cũng phải đến. Cha mẹ hai đứa mất cả
rồi, chú thím chẳng phải là người nhà cô dâu hay sao?”. Ông quay sang nói
với vợ “Bà xem, Hướng Dao lớn quá rồi này, đôi mắt với lông mày này đẹp
y hệt bố nó vậy”. “Chị cháu bảo người đến đón rồi, còn sắp xếp chỗ ở nữa.
Hai ông bà già này sống hơn nửa đời người, chưa bao giờ ở khách sạn tốt
như thế. Thật sạch sẽ, thật lung linh, nghe nói một đêm mà mất mấy trăm
tệ. Ôi chao, A Di Đà Phật, xem như biết mùi đời rồi! Chú cũng bảo Hướng
Viễn gọi điện cho cháu, mấy năm nay hai đứa không về, chú thím nhớ lắm,
gọi điện mấy lần cũng không gặp được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.