ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 360

Diệp Bỉnh Lâm cũng không nhịn được cười với chú hai Lý: “Mấy đứa

này bị sao thế nhỉ? Đến cách xưng hô cũng không biết”. Nói rồi, ông quay
sang Diệp Quân, trách yêu: “Thằng con ngốc, còn gọi chị Hướng Viễn gì
chứ. Sau này đó là chị dâu của con, dâu trưởng là mẹ, một ngày như hôm
nay không cho phép muốn gọi gì thì gọi”.

Diệp Quân không nói gì, đôi môi mím chặt đến mức tái cả đi, rượu sóng

sánh trong chiếc cốc đang đưa lên.

“Gọi đi chứ, con trai gì mà rụt rè thế”, chú hai Lý cười to.

Gọi đi, gọi đi... Trong lòng Diệp Quân cũng có một giọng nói đang gào:

Tại sao lại không gọi? Chỉ cần một tiếng chị dâu, bụi trần đã rơi, từ đây
mình cũng được giải thoát.

Nụ cười của mọi người dần dần đông cứng trong lúc cốc rượu vẫn đưa

lên cao và sự trầm mặc rất lâu của Diệp Quân. Chẳng phải Diệp Quân
không phát hiện ra bàn tay bố mình đang khẽ kéo vạt áo cậu, ba bà cô bắt
đầu xì xầm to nhỏ, Diệp Bỉnh Văn ngồi nhìn với vẻ thú vị, sự hoang mang
lúng túng của vợ chồng chú hai Lý, đương nhiên, cả niềm vui thú trên sự
đau khổ của kẻ khác của Hướng Dao nữa.

Cậu cố ý bỏ qua vẻ mặt của anh trai mình, cứ bướng bỉnh nhìn Hướng

Viễn, nhìn mãi cho đến khi đôi mắt cũng bắt đầu phải phủ mờ một màn
sương. Câu vô cũng khao khát Hướng Viễn cũng có thể khoan dung như
với Hướng Dao, nói một câu: “Không sao, gọi gì cũng được”. Cô bỏ qua
cho cậu, cậu mới có thể bỏ qua cho mình, từ chối trái tim quay về chỗ cũ
mà để mặc nó tiếp tục phiêu du sau bước chân cô.

Nhưng Hướng Viễn không làm thế, cô lặng lẽ chờ đợi một tiếng xưng

hô của câu cũng với sự im lặng và nhẫn nại như vậy. Từ trước mặc cho
nhiều người nói Hướng Viễn bẩm sinh lạnh lùng, Diệp Quân chưa bao giờ
tin điều đó. Cô đối xử với người khác thế nào thì cậu không cần biết nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.