ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 361

với cậu thì Hướng Viễn rất tốt. Giờ đây cậu mới xem như thấu hiểu được
lần đầu sự lạnh lùng đến tàn nhẫn của cô. Rõ ràng cô nhìn ra sự van nài
lặng lẽ của cậu, song vẫn mỉm cười, nụ cươi ý nhị sâu xa và chờ đợi.

Cuối cùng, Diệp Quân đã thua Hướng Viễn, cậu không đấu lại cô,

không phải vì điều gì khác mà chỉ là không muốn cô thất vọng.

“Chúc mừng hai người, anh cả, chị dâu.” Cậu nên sớm hiểu ra rằng, cho

dù cậu cam chịu thế nào thì cô cũng chằng còn là chị Hướng Viễn chỉ thuộc
về cậu, đến giả tưởng cũng không thể.

“Được!” Hướng Viễn tỏ ý cười cười, gật đầu, trong lòng cũng như trút

được một gánh nặng. Cô đưa một tay ra, chỉnh giúp cậu chiếc cà vạt hơi bị
lệch cổ, hạ giọng nói: “Sau này đã là người một nhà rồi”.

Tay Diệp Khiên Trạch cũng rất biết ý đặt lên vai cô dâu của mình, nói:

“A Quân, Hướng Viễn, chúng ta cạn một cốc đi”.

“Chúc anh chị bên nhau trọn đời, mãi không chia lìa.” Diệp Quân nói

xong, ba cốc chạm nhau. Không hiểu sao mà khi ba chiếc cốc thủy tinh
trong suốt có chân cao chạm vào nhau đã vỡ mất hai chiếu cùng với tiếng
vỡ vụn sắc nhọn, rượu sánh ra ướt đầy bàn.

Rất nhiều người nghe thấy đã quay lại nhìn, gương mặt Hướng Viễn

cũng hơi biến sắc, may mà thím hai Lý đã reo lên kịp thời: “Tuế tuế đại cát,
tuế tuế bình an¹”.

Hướng Viễn là người đầu tiên mỉm cười: “Không sao, mọi người cứ tiếp

tục”.

¹ Lợi dụng hiện tượng đồng âm, chữ « sui » (toái – đổ vỡ) đồng âm với

chữ « sui » (tuế - tuổi tác) nên người ta thường gọi chệch đi cho may mắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.