ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 359

bàn tay hơi lạnh của cậu dưới gầm bàn, không còn trò chuyện gì với những
người cùng bàn nữa.

Trên sân khấu, Diệp Bỉnh Lâm là người chủ hôn đang ngồi trên xe lăn,

bày tỏ sự xúc động về hôn lễ của con trai, khóe mắt cũng ươn ướt. Đến khi
ông cảm ơn tất cả những người thân, bạn bè và khách quý đã đến chung vui
xong, người dẫn chương trình đưa micro đến tay chú rể, hỏi đôi tân lang tân
nương có cảm xúc gì trước khi nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầu.

Diệp Khiên Trạch đón lấy micro, chỉ nói một câu với tất cả mọi người:

“Cảm ơn bảo bình của Solomon, đã thực hiện nguyện vọng thứ hai của tôi”.

Ở lễ cưới đến cả ngàn người này, nghe hiểu câu nói ấy chỉ có ba người.

Một người động lòng, một người hiểu ý, người kia lại buồn bã đau thương.

Theo tập tục tiệc cưới ở thành phố G thường là bắt đầu kính rượu từ

người thân nhất. Diệp Khiên Trạch và Hướng Viễn đã kính Diệp Bỉnh Lâm,
ba bà cô ho, vợ chồng chú hai Lý và cả Diệp Bỉnh Văn. Sau đó, Hướng
Dao chủ động nâng cốc với họ: “Hướng Viễn, anh rể, em kính hai người”.

Chú hai Lý cười bảo: “Con bé này, bình thường chẳng để ý gì, hai chị

em cứ thoải mái thế, lúc này cũng chẳng biết gọi “chị” nữa”.

Rèm mi dài của Hướng Dao khẽ rung rung, Hướng Viễn đã chạm nhẹ

cốc với cô, uống cạn một hơi, nói: “Chú Hai, không sao ạ, gọi gì cũng
được”.

Diệp Khiên Trạch cũng đã uống cốc rượu đầu tiên của em vợ kính, nghe

thấy Diệp Bỉnh Lâm nói với Diệp Quân đang ngồi đờ đẫn không nhúc
nhích: “A Quân, đến con kính anh và chị dâu rồi”.

Diệp Quân lúc này mới như sực tỉnh khỏi cơn mộng, học theo Hướng

Dao rót một cốc: “Anh, chị Hướng Viễn, chúc mừng, chúc mừng anh chị”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.