ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 358

lão nông thật thà chất phác, cũng nhận ra vẻ ngượng ngập của đối phương
nên tự cười ha ha.

Hướng Dao liếc Đằng Tuấn một cái, bắt đầu từ lúc nào mà đến cả anh ta

cũng xem thường bản thân rồi?

“Anh ấy không được tốt số như Diệp Quân. Tất nhiên cũng không xuất

sắc như anh rể cháu, mà chỉ làm bảo vệ trong công ty của chú Diệp.” Như
thể sợ người già không hiểu, cô lại bổ sung một câu: “Chính là người gác
cổng ấy”.

Nói xong, Hướng Dao tự mình cười phá lên, Diệp Quân nghe thấy lời

trò chuyện của họ, cũng nhìn về phía Đằng Tuấn khiến mặt anh đỏ bừng
bừng. Trong lòng Hướng Dao tràn đầy một cảm giác khoái trá tội lỗi, niềm
vui đó cay nồng. Cuối cùng viên kẹo trôi xuống họng cũng không át đi
được mùi vị cay đắng đang trào dâng.

Họ cứ việc đứng trên cao ngất ngưởng kia đi, vô tư, cô thì thích một anh

bảo vệ quèn đấy, thì sao?

“Gác cổng à?”, chú hai Lý lẩm bẩm lặp lại, như thế trong chốc lát đầu

óc vẫn chưa ngộ ra. Chính ông cũng xuất thân từ chốn bùn đất, có lẽ sự
kinh ngạc lúc này không có nghĩa chê bai, thế nhưng phản ứng của Hướng
Dao lại gay gắt ngoài sức tưởng tượng, “Gác cổng thì sao? Người gác cổng
không là người à? Chú thím sao mà kẻ cả như Hướng Viễn thế? Chị ấy bất
chấp tất cả để trèo lên cao, đó là bản lĩnh của chị ấy nhưng chưa chắc ai
cũng muốn như vậy”.

“Hướng Dao, sao cháu lại nói chị mình như vậy? Nó đã lo lắng cho

cháu rất nhiều. Cháu nên nghe lời chị hơn chứ”, chú hai Lý nhìn cô bé từ
nhỏ tính khí đã quái gở này với vẻ trách móc.

Hướng Dao bực bội, niềm vui khi gặp lại vơ chồng chú hai Lý đã biến

đi đâu mất. Cô cười lạnh một tiếng, trở lại ngồi bên Đằng Tuấn, nắm lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.