ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 371

Chương Việt cười nói với vẻ phóng khoáng: “Tớ không bảo anh ấy.

Cánh phụ nữ chúng ta tụ tập chẳng phải tốt hơn sao? Hướng Viễn à, khó
khăn lắm cậu mới mời tớ bữa cơm, lại còn ở ngay trên địa bàn của tới thì
bảo tớ nói tốt cho cậu thế nào đây?”

Hướng Viễn kéo cô ngồi xuống: “Cậu chưa hiểu rõ điều này sao? Phù sa

không chảy vào ruộng người khác, làm ăn được thì sao để rơi vào tay kẻ
khác. Cậu yên tâm, tớ đã nói mời, cho dù là ở nhà hàng của cậu thì những
những gì cần thanh toán tớ đảm bảo không thiếu một xu”.

Chương Việt vừa nói vừa vẫy tay gọi phục vụ đến: “Cậu bây giờ có đủ

cả rồi, nếu tớ còn cách sáo nữa thì trời đất không dung mất”.

Chương Việt không cần nhìn thực đơn nhà mình, chọn một hàng dài

dằng dặc với vẻ đắc ý, cũng bất chấp hai người có ăn hết hay không, cô chỉ
muốn chọc tức thói quen tằng tiện quá đáng nổi tiếng của Hướng Viễn.
Hướng Viễn tuy không đồng tình với suy nghĩ trẻ con này của bạn mình,
song cũng không tính toán làm gì.

Cuối cùng, khi chọn nước uống, Chương Việt hỏi ý kiến của cô.

Hướng Viễn nói: “Như lệ cũ, một cốc nước”.

“Sao cậu khắc khe với bản thân mình như thế, quanh năm uống mãi

nước lọc không chán à?”

“Cũng chẳng phải là muốn tiết kiệm gì, tớ không thích uống giải khát

lắm, ngọt quá chua quá cũng chán, tửu lượng lại tốt, chi bằng một cốc
nước… Mà cậu chẳng vừa nói đã cai rượu đó sao? Lại tái nghiện rồi à?”

Chương Việt chọn một cốc rượu mạnh, đuổi phục vụ ra ngoài rồi chớp

đôi mắt trong sáng hiền lành nói với Hướng Viễn: “Không phải thế, mà vì
chúc mừng tớ cai rượu nên uống một cốc cuối cùng”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.