ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 373

đoán, Chương Việt khó khắn lắm mới nhắm trúng tử huyệt, làm sao chịu
buông tha.

Hướng Viễn không nhịn được, xoa xoa trán cười: “Tôi sợ cậu rồi đấy”.

Chương Việt nổi tiếng với đôi mắt nhìn đoán người cực chuẩn (chủ yếu

là với những người đàn ông đẹp trai), đương nhiên không phải hữu danh vô
thực, điểm này thì Hướng Viễn cam chịu đứng dưới một bậc. Đúng như
Hướng Viễn đã nói, Diệp Khiên Trạch bẩm sinh là người tình cảm, là một
người yêu tốt, giỏi đoán ý người, càng là một người chồng tốt chu đáo.
Tình cảm của anh không mãnh liệt, không hề có tính chiếm hữu nhưng sự
dịu dàng, ngọt ngào như cơn mưa phùn lắc rắc theo gió, phủ ướt vạn vật
một cách lặng lẽ.

Hướng Viễn là cô gái mạnh mẽ thông minh hơn ai hết, mấy năm nay lăn

lộn thương trường, như thể cả người được bọc bởi đá tảng, cứng cáp không
phá nổi. Nhưng Diệp Khiên Trạch lại khác, anh là hạt mầm mọc trong tim
khi cô không hề có vũ trang, nay chỉ cần một ánh mắt của anh, một lần ve
vuốt, hạt mầm đó đã mọc thành cây cao chọc trời, cởi bỏ lốt phòng bị từ
trong ra ngoài, cô vỡ vụn ra chỉ còn lại nội hạch mềm yếu nhất, lõa lồ đứng
trước mặt anh. Anh phủ lấy cô, lấp đầy cô, Hướng Viễn có lúc như có ảo
giác rằng, chỉ cần có anh bên cạnh, sao cô phải tự bảo vệ lấy mình?

Đêm ấy, ánh trăng xuyên màn cửa chiếu vào phòng, chảy dài bên

giường. Trong lúc sung sướng nhất, Hướng Viễn luôn cố gắng vương tay
ra, muốn nắm bắt lấy ánh sáng trong trẻo kia nhưng mỗi lần cô nắm tay lại,
trong lòng bàn tay chỉ còn lại bóng tối. Ánh trăng đến hẹn lại lên nhưng
không thể ở lại bên mình. Hướng Viễn đành nhắm nghiền mắt, khi cô
không nhìn thấy ánh trăng, cái có thể nắm giữ chỉ là cơ thể nóng bỏng bên
cạnh, giả như tất cả đều là hư ảo, ít nhất sự lưu luyến quấn quít khi ấy là có
thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.