ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 374

Mỗi khi cô nhắm nghiền mắt, Diệp Khiên Trạch lại truy hỏi khe khẽ bên

tai cô: “Hướng Viễn, em không vui sao? Chẳng lẽ em lại không vui?”. Anh
luôn quá cẩn thận e dè, nhưng đến anh cũng không hiểu, Hướng Viễn cũng
như đa số những cô gái khác, ham muốn trong tim cô lớn hơn dục vọng của
cơ thể nhiều, vậy nên những khoái cảm lớn nhất anh dành cho cô phần
nhiều đến từ tâm linh mà không phải từ các giác quan. Cô yêu anh, cô yêu
tình yêu của mình.

“Hồi tưởng đủ chưa? Hạnh phúc đủ rồi nhỉ? Đúng là khiến tớ ghen tị

chết được.” Lúc này rượu của Chương Việt đã mang đến, cô nhấp một
ngụm, cười vẻ ranh mãnh trước khuôn mặt đỏ hồng của Hướng Viễn.

Hướng Viễn ho một tiếng, vén một sợi tóc rũ xuống trước trán ra sau tai,

lười Chương Việt một cái: “Ghen tị cái gì? Cậu nghìn người chọn một,
Thẩm Cư An mà cậu quyết chỉ gả cho người ấy, chẳng lẽ không hợp ý à?”

Chương Việt lại chống cằm nói: “Tất nhiên là anh ấy rất tốt, hoàn mỹ vô

khuyết, không thể chê bai. Có điều tớ hâm mộ những thứ ấm áp, có nhiệt
độ nắm được trong tay hơn”. Cô liếc nhìn ánh mắt hoài nghi của Hướng
Viễn, khoác tay cười to: “Ôi chao, nói với cậu điều này còn khó hơn phân
tích thị trường chứng khoáng nữa. Những cái khác thì tớ không bằng cậu,
chỉ có đàn ông là gặp nhiều hơn cậu thôi.”

“Nói như thật ấy nhỉ.”

Chương Việt lại uống một ngụm lớn, gương mặt vốn kiều diễm bắt đầu

xuất hiện một vẻ xinh đẹp mê người: “Gạt cậu làm gì? Tớ đã nói với cậu
rằng người bạn trai cuối cùng của tớ trước khi kết hôn là người Pháp chưa?
Tớ thích đàn ông Pháp, lúc yêu sẽ nóng bỏng tới độ toàn thân như bốc lửa”.

Hướng Viễn cười lớn: “Cẩn thận đừng để lửa đốt cháy mình. Có điều dù

sao cũng cách khá xa, nghĩ một chút cũng chẳng sao”.

“Không, không xa đâu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.