trong ban nào mà những người làm mệt chết đi sống lại không phải là công
nhân ngoại tỉnh làm theo hợp đồng chứ. Mấy công nhân chính thức chỉ biết
ngồi đùa giỡn, hoa tay múa chân sai khiến. Chẳng có cách nào khác, chúng
tôi không làm thì bị đuổi nhưng bọn họ thì chẳng phải lo, họ không đạt định
mức cũng không chết đói được. Được, chị nói trên thế giới không có gì là
công bằng tuyệt đối, chúng tôi cũng nhẫn nhịn mãi rồi. Ai bảo chúng tôi
không may mắn, không được như đám người đó, vượt nghìn cây số đến đây
chỉ muốn kiếm cơm ăn, làm nhiều hưởng ít thì cũng được nhưng rõ ràng
bọn họ được lợi rồi tại sao còn ức hiếp chúng tôi chứ?”.
Có lẽ Đằng Tuấn cũng không ý thức được rằng giọng mình mỗi lúc một
lớn, vẻ thiếu tự nhiên và e dè vốn có đã được thay thế bằng sự phẫn nộ.
Hướng Viễn biết, cậu là người biết nhường nhịn, chắc là đám nguyên lão
già mồm kia đã làm chuyện gì quá đáng lắm nên mới làm bùng lên sự bất
mãn tích lũy bấy lâu nay của nhóm công nhân hợp đồng.
“Trần Trụ lái xe cần cẩu của nhóm hai, đồng hương của tôi, không biết
chị có quen không, chú ấy được xem là người thật thà nổi tiếng. Nhóm hai
có hai tài xế xe cần cẩu nhưng có chuyện gì mà không đến tay chú ấy chứ?
Có chú ấy, người tài xế kia chẳng bao giờ chịu làm ca đêm. Trần Trụ cũng
làm ở công ty gần mười năm rồi, một mình nuôi cả nhà già trẻ lớn bé. Tối
nay, người nhà anh ấy đến báo vợ ở nhà bệnh nặng, phải về nhà ngay. Lúc
đó, Trần Trụ xuống xe, chạy đến tìm nhóm trưởng của họ, muốn xin phép
nghỉ một đêm. Việc sản xuất bận như vậy nên chú ấy hỏi nhóm trưởng có
thể gọi điện thoại bảo tài xế khác đến thay được không? Kết quả thì sao,
nhóm trưởng Phùng của họ đang cùng một người thợ hàn trong nhóm
chúng tôi uống rượu, ăn lạc sống trong phòng, không cho chú ấy nghỉ. Ông
ta đã không gọi điện bảo người đến thay lại còn mắng nhiếc Trần Trụ chẳng
ra gì. Ông ta bảo chúng tôi là đám người ngoại tỉnh gian xảo, chỉ muốn
kiếm cớ để trốn việc... Ai chẳng có cha mẹ, vợ con nhưng hề là người có
lương tâm thì ai lại nỡ đem sinh mệnh vợ mình ra làm trò đùa. Lúc ấy, chú
Trần cuống quýt cả lên nên cao giọng lý luận với nhóm trưởng vài câu, chỉ