ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 420

là do tôi cầm đầu, song tôi chẳng gọi ai cả, đồng hương chúng tôi đều tức
giận quá nên mới đến giúp, huống hồ chúng tôi chỉ là tự vệ. Nếu nói bị
thương thì bên chúng tôi bị thương ít à? Chỉ có điều chẳng làm bộ làm tịch
rên rỉ thảm não như bọn họ thôi.”

“Nói như vậy thì phải cảm ơn cậu đã nương tay à?”

“Dù sao tôi cũng chẳng sai, tôi không có ý chọc tức ai, cũng không làm

bị thương ai hết, càng không ngờ về sau lại nhiều người đến đánh nhau như
vậy. Tôi biết chị chưa chắc đã tin nhưng cũng chả sao, dù gì những lời cần
nói tôi đã nói hết rồi.”

Hướng Viễn cười khổ: “Không, tôi tin. Nhưng chỉ một mình tôi tin là đủ

sao? Cậu nói cậu không sai nhưng việc cậu làm là vô cùng sai trái. Sự việc
vốn không phải do cậu mà ra nhưng cậu lại chạy ra giúp người ta. Đến khi
tôi hỏi thì chẳng ai lên tiếng, đến cả Trần Trụ kia cũng không biết trốn đâu
mất rồi, cậu làm anh hùng để làm gì?”.

“Nhưng tôi cũng không thể để người khác chịu tội thay mình được, mọi

người đều chỉ muốn giúp tôi”, Đằng Tuấn trút bỏ tức giận xong, nghe
Hướng Viễn tạt cho một gáo nước lạnh, thoáng chốc không còn khí thế nữa,
giọng nói cũng nhỏ dần lại, nhưng sự kiên cường vẫn không thay đổi.

“Cậu tưởng mình cậu chịu uất ức mà có thể điều động được hơn trăm

người đến liều mạng đánh nhau vì cậu hả? Cậu nghĩ cậu là ai? Đám người
bản địa và đồng hương của cậu vốn đã ân oán từ lâu, chỉ có điều chưa tìm
được nguyên nhân để trút giận, vừa đúng lúc cậu ngốc nghếch chui ra, bọn
họ có đánh nhau toạc đầu thì cũng đã có nguyên nhân chính đáng. Bọn họ
đều biết hết, hơn trăm người đánh hội đồng như thế, chẳng ai biết là ai đánh
ai, công ty cũng không thể định tội hết, lúc đó ai xuất đầu lộ diện trước thì
chịu đòn thôi. Được rồi, lần nay hay lắm, cậu đúng là làm anh cậu mất mặt
lắm. Đúng là... đúng là làm tôi cũng mất mặt lắm!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.