có thế thôi mà cái ông họ Phùng kia sầm mặt xuống chửi mãi không thôi, từ
phòng quản lý đến xưởng máy vẫn chẳng buông tha. Đúng là ông ta có
uống rượu nhiều hơn bình thường một chút nhưng cho dù có tỉnh táo thì
ông ta cũng có xem chúng tôi ra gì đâu. Những đại lão gia người bản địa
như bọn họ trước nay chưa bao giờ coi chúng tôi là người!”.
“Thế nên cậu mới cầm đầu đánh ông ta?”
“Tôi không đánh ông ta!” Đằng Tuấn nắm chặt tay nói tiếp: “Ông ta
mắng chửi đến tận xưởng máy, còn nổi cơn say rượu đánh Trần Trụ. Chú
Trần chịu đựng đã quen, biết không làm gì được nên cũng chẳng dám ra
tay. Chúng tôi đứng cạnh thấy không thể nhịn được nữa nên mới che chắn
giúp. Tôi biết đâu ông ta lại tru lên như chó dại. Thực tế ông ta chỉ là một
kẻ bạc nhược, tôi không hề muốn làm ông ta bị thương. Ông ta đứng không
vững, vấp vào ống sắt trên đất nên ngã xuống, vừa đứng dậy là chẳng nói
chẳng rằng, cầm ống sắt đó đánh tôi với Trần Trụ. Một ống sắt to thế kia,
ông ta lại hoàn toàn xem nhẹ mạng sống của người khác nếu đánh vào chỗ
hiểm là chết người như chơi. Lúc đầu, tôi chỉ biết tránh né còn đám công
nhân chính thức lại đứng xem trò vui. Bọn họ nói gì chị biết không? Bọn họ
gào lên với ông Phùng: Đánh chết đám ngoại tỉnh kia đi! Chỉ cần là người
thì không thể mặc ông ta ức hiếp như thế được. Chẳng lẽ chúng tôi phải
như một con chó cúp đuôi chạy trốn để ông ta truy đánh? Tôi mới nhặt một
góc khung sắt lên huơ huơ vài đường, bọn họ đã cùng tiến lên vây đánh
rồi”.
Đằng Tuấn vừa nói vừa giận dữ xắn tay áo đồng phục lên trước mặt
Hướng Viễn. Trên bàn tay Đằng Tuấn nổi đầy những vết bầm xanh tím.
“Chị nhìn thấy chưa? Những vết này là do bọn họ đánh đấy. Đừng
tưởng chúng tôi bình thường nhẫn nhịn quen rồi nên muốn làm gì thì làm.
Bọn họ quá đáng lắm, những người đồng hương Hồ Nam chúng tôi có ai
không tức giận chứ. Chó cùng đường còn cắn người nữa mà, liệu cái bọn
chỉ biết uống rượu đó có đủ mạnh để đánh lại chúng tôi không? Đánh nhau